Chương 22

Một đường không chạy thẳng về phòng ngủ của mình, Ninh Tử Mạn không kịp cởϊ qυầи áo liền chạy vào phòng vệ sinh, cô quỵ trước bồn cầu không ngừng nôn thốc, nhưng vãn cảm thấy cả người mình vẫn còn dính mùi máu tanh nồng nặc dưới tầng ngầm kia, vẫy không thoát ra được. Trong đầu lại nhớ lại bản mặt kinh tởm của Uông Lỗi, càng cảm thấy rợn người, Ninh Tử Mạn cảm giác trên người mình chỗ nào cũng là máu.

Cô nhanh chóng cởϊ qυầи áo xuống vứt vào sọt rác, dùng nước lạnh như băng để dội lên người mình, lúc này tiếng tim đập thình thịch trong người cô mới bình tĩnh lại. Đứng dưới vòi sen, Ninh Tử Mạn nhìn mình trong gương, chốc lát thì đờ đẫn, cô biết hiện tại mình không nên hoảng hốt, nhất định phải xử lí mọi chuyện rõ ràng.

Nhân ngư có lẽ không ôn nhu và lương thiện như đã kể, là do mình quá tin tưởng mọi thứ, lại quên mất điểm quan trọng này. Đầu tiên trí khôn của nhân ngư rất cao, cũng biết dùng rất nhiều đồ vật phức tạp, sau khi được mình dạy, cơ hồ có thể sử dụng được tất cả. Thứ hai, cấu tạo thân thể nhân ngư so với con người khỏe hơn rất nhiều, mặc dù không có qua thí nghiệm, nhưng chuyện hôm nay Uông Lỗi đột nhập đã chứng minh tất cả.

Tứ chi của hắn bị xé rách, cả xương bị gãy thịt rách cũng có thể nhìn thấy được, Uông Lỗi bị xé rách bởi một sức mạnh rất lớn. Thử hỏi, đem một người còn sống xé toạc như vậy thì cần dùng đến bao nhiêu sức mạnh? nhưng mà nhân ngư lại làm được, cũng nói rõ bản thân nàng còn tồn tại được cũng có mang theo sức mạnh vô cùng lớn, cũng có thể nói đó là sức mạnh để chiến đấu. Mọi thứ như vậy tất cả đều vô cùng hợp lí.

Uông Lỗi nhớ được mật mã nhà mình, muốn quấy rầy nhân ngư, nhân ngư liền gϊếŧ hắn. Nhưng mấu chốt là nhân ngư không chỉ gϊếŧ hắn, thậm chí còn… nghĩ đến đây, Ninh Tử Mạn không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả. Loại chuyện ăn thịt người này cô chỉ nghĩ nó sẽ xuất hiện trên những người xấu xí giống như là quái vật, nhưng cô lại không ngờ được, nhân ngư xinh đẹp như vậy, lại…. dùng con người làm thức ăn? như vậy đối với nàng mà nói, có phải mình cũng như vậy hay không…

Khi nghĩ đến điều này toàn thân Ninh Tử Mạn như lạnh cóng, cô không ngờ bộ mặt thật của nhân ngư là như vậy, có lẽ mình nhặt về không phải là một thiên sứ, mà thực sự là một ác ma.

Mặc dù trong lòng đã có kết luận, nhưng mà Ninh Tử Mạn cũng biết rõ, cho dù nhân ngư là loại sinh vật ấy, thì cô cũng không có cách nào bỏ rơi nhân ngư mà không quan tâm nàng. Nghĩ đến dưới tầng ngầm là một đống lộn xộn, Ninh Tử Mạn hít sâu một hơi, chậm rãi ra khỏi phòng, bấm điện thoại. Thật lâu sau đối phương mới bắt máy, cảnh tượng bên đó cũng rất ồn ào, có thể thấy được lại đang chơi bời.

“Ha, bạn tốt của mình, rốt cuộc bồ cũng chịu gọi cho mình? Bồ có biết không, đã ba tháng rồi bồ không có gọi mình đó, tiểu thư lãnh đạm.” đối phương là nữ nhân, giọng cũng có chút nhạo báng, mặc dù nói tiếng phổ thông không được rành, nhưng nghe cũng biết rất là thoải mái.

“Tả Hi, bồ đổi một chỗ yên tĩnh đi, mình có chuyện muốn hỏi bồ.” Ninh Tử Mạn không có tâm tình nói chuyện đùa với cô, mà từ từ đi xuống tầng ngầm. Cô đứng ngoài cửa, nhìn nhân ngư vẫn còn đang ở trong hồ bơi. Hình như nàng cũng biết mình đang tức giận, cho nên không có quay đầu lại nhìn mình, mà đang trốn trong một góc cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Nhìn bóng lưng nhân ngư gầy gò lại tịch mịch, khiến cho Ninh Tử Mạn thêm đau lòng, cô cố nén xúc động qua đó ôm, đem điện thoại dán chặt bên tai.

“Ok, yên tĩnh rồi, nói đi, bồ có phiền phức gì sao?” Tả Hi là bạn hồi tiểu học với Ninh Tử Mạn, cũng là bạn học trung học đệ nhất và trung học đệ nhị, hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, căn bản là bạn tốt không cần nói. Cho đến khi Tả Hi đi nước ngoài du học, hai người mới chia ra hơn mấy năm. Mấy năm qua điện thoại cũng không gọi nhưng ngay lúc này, Ninh Tử Mạn nghĩ đến người duy nhất có thể giúp mình là Tả Hi, huống chi cô ấy còn là pháp y.

“Nói cho mình biết cách xử lí thi thể như thế nào không để người khác phát hiện.” Ninh Tử Mạn hít sâu một hơi, từ từ nói, Tả Hi nghe nói xong thì huýt sáo một cái, Ninh Tử Mạn cũng biết là cô không có nghiêm túc. “Wow, nhà nghiên cứu sinh vật học vĩ đại của chúng ta đang làm gì vậy? Không phải là lại đem người sống đi nghiên cứu sau đó chơi cho chết đó chứ?”

“Tả Hi, đừng có nói đùa, chuyện này là thật đó, bồ nói cho mình biết nên xử lí như thế nào.” âm thanh của Ninh Tử Mạn cũng trở nên nghiêm túc, mà Tả Hi cũng nghe thấy lời nói của cô cũng nghiêm trọng. Cô tìm một chỗ không người, chậm rãi đem quá trình xử lí nói cho Ninh Tử mạn biết, cho đến khi nói xong, cô mới mở miệng lần nữa.

“Ninh, đừng nói với mình là bố gϊếŧ người thật nha, thật ra là xảy ra chuyện gì vậy?” Tả Hi cũng không tin người bạn học cùng mình suốt bao nhiêu năm lúc nào cũng đoạt loại giỏi kia lại biết gϊếŧ người, nhưng khi cô ấy hỏi mình cách làm sao xử lí xác chết, thì nhất định là đã có chuyện.

“Tả Hi, hiện tại mình không thể nói nhiều được, tóm lại, chuyện không phải như bồ nghĩ.”

“Ok, mình hiểu, tóm lại nói qua điện thoại thì cũng không thể rõ ràng được, ngày mai mình sẽ về nước, tới đón mình.”

“Ngày mai? nhưng còn công việc của bồ…”

“Fuck, công việc là cái gì mà so với bạn bè chứ, lão nương chịu đủ cái chỗ ăn chơi này rồi, cúp đây, ngày mai gặp.”

Tả Hi nói xong, liền cúp điện thoại, Ninh Tử Mạn nghe tiếng tút tút bên kia, thì ném điện thoại qua một bên, đi đến cạnh bờ hồ. Tiếng nói chuyện khi nãy của mình nhân ngư chắc cũng đã nghe thấy, lúc này nàng đang yên tĩnh nhìn mình. Cùng nàng nhìn vào con người đơn thuần kia, nhưng mà lúc này Ninh Tử Mạn lại hoàn toàn mất hết mọi cảm xúc trước đó. Cô không biết có khi nào nhân ngư cũng xé mình ra như vậy không, thậm chí là lo đến nực cười, nếu sau này mình bị nhân ngư ăn, thì ai sẽ đến chăm lo cho nàng. Nhìn thi thể nát bét của Uông Lỗi trên đất, Ninh Tử Mạn rất muốn hỏi nhân ngư, em sẽ không ăn chị chứ, nhưng lời ra tới miệng, lại bị nghẹn trong họng.

Cô trầm mặc, nước mắt mông lung tầm nhìn, khiến cô không thấy rõ được biểu tình của nhân ngư. Cảm thấy nhân ngư đang bơi trong nước, kéo theo tiếng nước nhẹ nhàng vang, thông qua tầm nhìn mơ hồ trong hồ nước, cô thấy nhân ngư đang từ từ lộ người ra khỏi nước, Khi gò má bị đôi tay lạnh như băng kia chạm lên, Ninh Tử Mạn lần này cũng không có đẩy nhân ngư nữa.

“Ninh…. Tử Mạn… tại sao…. tại sao khóc….”

Tác giả có lời lải nhải

Khụ khụ, chào mọi người, tiểu nhân ngư đã lâu cũng về đến, ngày hôm qua có người hỏi không phải là nhân ngư sao? tui cũng đã xem lại lịch, ngày hôm qua đúng là np, bởi vì trước giáng sinh đã đổi mới nhân ngư, cho nên hôm qua đến lượt np đó. So, nhân vật mới trong tiểu nhân ngư sắp lên đường, thật ra thì, Ninh thô bỉ phản ứng như vậy cũng hiểu được mà, dù sao luôn cho là một sinh vật xinh đẹp trong lòng mình đột nhiên lại biến thành một quái vật ăn thịt người, không tránh khỏi những phản ứng như vậy. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà tui cảm thấy tại sao lúc tiểu nhân ngư ủy khuất nép ở góc hồ nhìn thật là đáng yêu nha!

Hí hí, tim tui đã bị tiểu nhân ngư bắt làm nô ɭệ, cho dù nàng làm gì tui cảm thấy rất manh, rõ ràng là do con chốt thí nam sb kia sai, quấy rầy tiểu nhân ngư còn làm chuyện thô bỉ với tiểu nhân ngư, hắn chết cũng đáng đời mà, Ninh thô bỉ người dựa vào cái gì mà dám mắng tiểu nhân ngư, còn không cho tiểu nhân ngư ôm một cái! tiểu nhân ngư rất ủy khuất, tiểu nhân ngư không nói ~

↑ tui nghĩ, đó là nội tâm mỗi bảo bảo đang nghĩ đến, mấy người dùng nội tâm của mình nghĩ cho nàng như vậy, tưởng tui không biết gì sao! Nhưng mà, cái này thật ra chính là nội tâm của tui. Mạnh hϊếp yếu, những lời này dùng hợp với bất cứ khi nào, tiểu nhân ngư dùng bản lĩnh ăn cơm, thì có lỗi gì! sai là Uông Lỗi, ai kêu hắn chủ động đến còn khó ăn như vậy! ← Mọi người: tác giả năng lực ngươi xuyên tạc sự thật cũng rất giỏi nha…

Cuối cùng muốn nói là thật ra tiểu nhân ngư rất đáng thương, hoàn toàn không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết là Ninh Tử Mạn đang ghét nàng, nhưng vẫn không hiểu nguyên nhân, haizzz… đừng bỏ nàng, đi cùng ta…

Nga a a a, cuối cùng cầu nhắn lại, cầu khen thưởng. Cảm giác sau lễ giáng sinh mọi người có thích không a, qua kì vui vẻ cũng không thấy ai miễn cưỡng nhắn lại ╭(╯^╰)╮