Chương 1: Nhận Lầm

Chương 1: Nhận lầm

Khói bếp lượn lờ, thiên mạch nhân gia, sơn thôn nhỏ hẻo lánh an lành bị tiếng vó ngựa dồn dập đánh vỡ sự yên tĩnh.

Là một đám người ngoại lai, cầm đầu là một nam tử trung niên đang cho vài đồng tiền để dễ dàng hỏi thăm tin tức, đi thẳng đến một gia đình ở cuối thôn. Người trong thôn buồn chán thấy thế vội vàng đuổi tới, vừa đi vừa suy đoán.

“Là người nhà của tiểu nương tử kia tìm tới đúng không? Ta đã sớm nói tiểu nương tử kia chắc chắn là cô nương của gia đình giàu có, quả nhiên không sai!"

“Lần này hai ông bà lão Vương có chỗ dựa rồi.”

......

Đám kia người ngoại lai không quan tâm người trong thôn nghị luận, vội vàng gõ mở cửa viện của một gia đình, ý đồ rất rõ ràng.

"Quấy rầy rồi, cho hỏi lão bá, hai ngày trước có cứu một tiểu cô nương không?" Nam tử trung niên đi vào chắp tay trước cửa lão hán, thần sắc khó nén cấp thiết.

Lão hán sững sờ, khí thế ăn mặc của đoàn người nam tử trung niên khiến ông không dám thất lễ, vội vàng gật đầu: "Hai ngày trước lão Hán đi kiếm củi, có cứu một tiểu cô nương, ngài là —— "

Nam tử trung niên khẽ thở một hơi, ánh mắt vừa lướt nhìn trong viện vừa giải thích: " Nha đầu nhà ta hai ngày trước leo núi du ngoạn thì bất ngờ rơi xuống núi, người nhà đang tìm kiếm khắp nơi. Hôm nay nghe nói quý thôn có một vị lão bá vào núi cứu được tiểu cô nương trở về nên liền tìm đến..."

Nam tử trung niên tên là Đoạn Văn Bách, chính là Nhị lão gia của Thiếu Khanh phủ. Nha đầu trong miệng hắn ta cũng không phải con gái của hắn ta, mà là ngoại sanh nữ của hắn ta, họ Khấu, tên Thanh Thanh.

Hai ngày trước Khấu Thanh Thanh cùng ba vị cô nương ở Thiếu Khanh phủ leo núi chơi đùa, không ngờ trượt chân rơi xuống núi, vì vậy mới có chuyện hôm nay.

Lão hán mời người vào nhà chính, chỉ tay vào rèm cửa cũ kĩ phía tây nhà: "Nha đầu kia ở trong đó."

Trong tuỳ tùng Đoạn Văn Bách có người thiếu nữ trong trang phục nha hoàn, nghe xong lời này liền vọt vào, thấy thiếu nữ đang nằm trên giường, nàng ấy đi tới, nước mắt rơi liên tục: "Huhu, cô nương, ngài hù chết hầu gái rồi..."

Nghe thấy tỳ nữ gào khóc, Đoạn Văn Bách nhấc chân theo vào, đến khi nhìn thấy thiếu nữ, trong lòng mới yên tâm, vẻ mặt như trút được gánh nặng, thả lỏng: "Quá tốt rồi, Thanh Thanh ngươi không có chuyện gì..."

Thiếu nữ ngồi dậy có mái tóc đen như thác nước, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi mắt đen khẽ gợn sóng, trong lòng sinh ra mấy phần nghi hoặc.

Trước mắt là nữ hài nhi tự xưng hầu gái, nàng không nhận ra; còn nam tử trung niên gọi nàng là "Thanh Thanh", nàng cũng không nhận ra.

Nàng đau buồn mẫu thân chết, đang thất thần chạy đi thì rơi xuống sườn núi rồi lâm vào hôn mê, lúc tỉnh lại thấy đang ở trong nhà của một vợ chồng già. Vợ chồng già thiện tâm, chăm sóc nàng rất tốt, vốn định dưỡng hai ngày, nàng sẽ chào từ biệt, không ngờ lại có những này người kỳ quái tới.