Chương 2: Nhận Lầm (2)

Bọn họ gọi nàng với tên "Thanh Thanh" của một nữ hài nhi, nếu như không phải xác nhận chính mình không có thay đổi, nàng còn cho rằng những câu chuyện ly kỳ về mượn xác hoàn hồn mà mẹ kể là sự thật.

Thấy thiếu nữ không nói, tỳ nữ hoảng hồn: "Cô nương, ngài sao vậy? Có phải là bị thương chỗ nào rồi không..."

Đoạn Văn Bách cũng thân thiết hỏi.

Bất kể là tỳ nữ hay nam tử trung niên biểu hiện đều không giống như giả bộ. Thiếu nữ có chút do dự rồi mở miệng: "Các ngươi nhận lầm người rồi."

"Cô nương, ngài nói cái gì?" Đầu tiên là tỳ nữ ngẩn ra, sau đó như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi : "Cô nương, ngài không phải như trong thoại bản tử nói, đυ.ng đến đầu mất trí nhớ rồi chứ?"

Triều Đại Hạ đã ổn định từ lâu, đặc biệt là ở kinh thành, từ quý tộc đến bình dân, thoại bản tử là thứ tiêu khiển không thể thiếu, trong hai năm qua toàn dân đều si mê.

"Ta không phải cô nương nhà ngươi." Trong lòng thiếu nữ có chút khả nghi, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh.

Đoạn Văn Bách tỉ mỉ đánh giá thiếu nữ, chắc chắn là ngoại sanh nữ không thể nghi ngờ. Mặc kệ đầu của nha đầu này đυ.ng xảy ra vấn đề, hay là tỏ ra ương bướng, đều không thích hợp ở sơn thôn nhỏ này tiếp tục chờ đợi. Hắn ta thở dài khuyên nhủ: "Thanh Thanh, theo cữu cữu về phủ để đại phu xem qua rồi lại nói. Hai ngày qua ngoại tổ mẫu ngươi bởi vì nhớ ngươi mà cơm ăn không vô mấy miếng."

Thiếu nữ lắc đầu: "Các ngươi thật sự nhận lầm người rồi…."

"Vậy ngươi nói xem ngươi là ai?" Đoạn Văn Bách ngắt lời Tân Dữu.

"Ta là…" Thiếu nữ ngập ngừng.

Hình ảnh thi thể hiện lên ở trước mắt, khiến nàng bất giác nhắm mắt, sau khi mở ra, đôi mắt kia giống như hồ sâu, không một tia sáng nào chiếu vào.

Nàng là Tân Dữu vì tìm hung thủ sát hại mẫu thân mà tiến kinh nhưng nàng không thể nói.

"Thanh Thanh, đầu ngươi bị va chạm nên nhất thời ký ức bị hỗn loạn, cũng không phải là chuyện gì lạ, ngươi không cần cảm thấy xấu hổ." Mắt Đoạn Văn Bách quét qua, trầm giọng nói : "Còn không giúp biểu cô nương ngồi dậy."

Một vóc người khỏe mạnh tiến lên, dưới sự hỗ trợ của tỳ nữ cõng Tân Dữu lên.

Thân thể Tân Dữu còn chưa khôi phục, hơi cụp mắt, tạm thời tiếp nhận hiện thực không thể cự tuyệt này.

Đoạn Văn Bách từ trong túi tiền lấy ra hai thỏi bạc ròng, báo đáp vợ chồng già.

Lão hán vội vã chối từ: "Không được, không được ——”

Lão phụ nhân vốn im lặng cũng xua tay từ chối.

“Nếu lão bá không nhận, có vẻ như chúng ta vô ơn." Đoạn Văn Bách cố chấp nhét thỏi bạc ròng vào tay lão hán rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Ngoại viện có không ít người trong thôn dừng lại xem náo nhiệt, tầm mắt đều rơi vào trên người Tân Dữu được người hầu cõng ra.

"Cũng không biết là cô nương nhà ai được lão Vương cứu kịp thời."

"Đúng là Lão Vương có số may mà."

Người trong thôn suy nghĩ rất đơn giản: Lão Vương cứu cô nương gia đình giàu có, người nhà cô nương tùy tiện cho một chút tạ ơn cũng đủ để lão Vương phát tài một phen.

Những tiếng nhỏ giọng nghị luận truyền vào trong tai Tân Dữu, khiến nàng xoay chuyển đầu.

"Vương gia gia, Vương nãi nãi, chờ ta dưỡng cơ thể tốt, sẽ trở lại thăm hai người."

Mẫu thân nói lòng hại người không thể có, nhưng tâm phòng bị người thì nên có, vì chuyện của nàng mà vợ chồng già thiện tâm rước lấy kẻ xấu đỏ mắt thì chính là tội lỗi của nàng.

Vợ chồng già luôn mồm nói: "Cô nương an tâm đi về nhà đi."

Một chiếc xe ngựa màn xanh lẳng lặng đứng ở cửa thôn, sau khi Tân Dữu vào trong xe, xe ngựa chậm rãi rời khỏi thôn trang nhỏ.

Dọc theo đường diêu sơn điệp thúy, cảnh đẹp kỳ hoa trấn cẩm dần dần chuyển thành cửa hàng san sát, dòng người như dệt cửi. Khi xe ngựa dừng lại, tỳ nữ kiên định cho rằng cô nương của mình mất trí nhớ, Tân Dữu cũng đại khái biết tình huống của Thanh Thanh.

Vị này nói nữ hài nhi Khấu Thanh Thanh là con gái duy nhất của Tri Phủ. Bốn năm trước phụ thân bất ngờ chết trên đường điều nhiệm, mẫu thân vốn sinh bệnh vừa nghe tin dữ thì bệnh tình liền chuyển biến xấu, cố gắng một hơi sắp xếp người đưa con gái mới mười hai tuổi đến nhà mẹ đẻ ở kinh thành rồi qua đời. Ái nữ Tri Phủ thành biểu cô nương Thiếu Khanh quý phủ, nàng ở lại sắp bốn năm rồi.

Tỳ nữ tên là Tiểu Liên, là nha hoàn đưa tới từ trong nhà Khấu Thanh Thanh. Dẫn người tìm kiếm ngoại sinh nữ, Đoạn Văn Bách là con thứ của ngoại tổ mẫu Khấu Thanh Thanh, quản lý Thiếu Khanh phủ và cũng chính là đại cữu của nàng.

“Làm ngoại tổ mẫu lo lắng muốn chết, Thanh Thanh cháu..." Tân Dữu tiến vào một chỗ gian nhà, còn chưa nhìn rõ mọi ngườ trong phòng, đã bị lão thái thá mặc y phục phú quý ôm chằm vào trong l*иg ngực.

Mùi xa lạ, người xa lạ .

Tân Dữu cảm thấy cơ thể không khỏe, cuối cùng cũng được lão phu nhân thả ra.

"Thanh Thanh, ngươi không sao chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Mở miệng chính là vị phụ nhân không tới bốn mươi tuổi, mặc y phục hoa màu nhạt, trên mặt nở nụ cười thân thiết, Tân Dữu suy đoán này đại cữu mẫu Kiều thị của Khấu Thanh Thanh.

Một vị phụ nhân khác so với Kiều thị trẻ hơn một chút, đυ.ng vào tầm mắt Tân Dữu, nàng ấy đi lên gật đầu an ủi, này có lẽ là nhị cữu mẫu Chu thị của Khấu Thanh Thanh.

Chỗ xa hơn đứng bốn nữ hài nhi, không đợi Tân Dữu đánh giá từng người, lão phu nhân đã lên tiếng: "Tiểu Liên, trước tiên giúp cô nương trở về phòng, gọi đại phu tới."

"Vâng." Tiểu Liên cong gối, đến giúp Tân Dữu.

Tân Dữu nhận ra ánh mắt mình rơi vào trên mặt Tiểu Liên, nàng bỗng nhiên giơ tay, che khuất đôi mắt.

Lúc trước không thấy khác thường , nhưng vừa rồi, nàng nhìn thấy một đôi tay cầm lấy gối mềm dùng sức đè trên đầu một nử tử, sau khi nử tử kia ngừng giãy dụa dời gối, lộ ra gương mặt.

Đó là... mặt Tiểu Liên.