Chương 34: Tang lễ

“Rắc” một tiếng, ly rượu trong tay bị bóp nát, ánh mắt âm vụ của Tề Tu chú mục vào người trước mặt, thanh âm âm lãnh khiến lông tơ dựng đứng, “Cậu nói cái gì?”

Cổ Ngạn nhíu mày, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc, không rõ vì sao nghe thấy Huyết Sắc Mị Yêu đã chết, Tề Tu không có chút nào là hào hứng, trái lại lại khủng bố như muốn gϊếŧ người!

Nam Cung Diệu thở dài trong lòng, vốn cho là Cổ Ngạn trở về, y có thể dễ thở hơn chút, không nghĩ tới hắn ta lại mang theo một tin tức như vậy. Nhìn bộ dạng ù ù cạc cạc của Cổ Ngạn, Nam Cung Diệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giơ tay dùng sức kéo quần áo y, trực tiếp vứt Cổ Ngạn lên ghế salon, không đợi Cổ Ngạn phát hỏa, liền trầm giọng hỏi, “Cậu khẳng định tin tức không sai?"

Cổ Ngạn cũng ý thức được sự tình không tầm thường, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Không sai!”

“Cạch” một tiếng, bàn trà trước mặt Tề Tu trực tiếp bị hắn bóp nát một góc, vẻ mặt căng cứng như đang đè nén điều gì đó, một lát sau, mới nghe hắn cắn răng nói, “Cô ấy sẽ không dễ dàng chết như vậy!"

Cổ Ngạn cau mày muốn nói điều gì đó, Nam Cung Diệu vội vàng đá y một cước. Rõ là không biết nhìn sắc mặt gì cả, Tề Tu hiện tại chính là một quả bom hẹn giờ, y cũng dám đυ.ng?

Tề Hiền đứng ở một bên, lòng đầy lo lắng, thời gian y đi theo bên cạnh Tề Tu lâu nhất, bởi vì lúc huấn luyện được Tề Tu cứu một mạng, cho nên kể từ đó y bắt đầu ở cạnh Tề Tu. Mà Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn là sau này mới đi theo Tề Tu, so ra, y hiểu rõ Tề Tu hơn, bây giờ Tề Tu quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ hại người hại mình.

Tề Tu đột nhiên đứng lên, phun ra ba chữ, "Đi Bắc đảo!" Giờ đây hắn rất hối hận, vì sao lại yên tâm để một mình cô trở về như vậy?

Bởi vì cô là người duy nhất ngang hàng với hắn, nên hắn cho rằng không ai thương tổn được cô, chỉ lẳng lặng chờ cô làm xong chuyện mình muốn làm tự mình trở về, lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã xảy ra chuyện. Nhưng dù cho Cổ Ngạn đã mang tin tức về, hắn cũng không tin cô đã chết, nhất định sẽ không!

Tang lễ của Thiên Mị lớn chưa từng có, nhân vật có mặt mũi ở Bắc đảo đều tới, bất kể là tò mò, sùng bái, sợ hãi, hay chán ghét với Huyết Sắc Mị Yêu, đều tới. Tang lễ do Bùi thị và Ngải thị cùng tổ chức, chết là đại tiểu thư Thiên gia, bất kể như thế nào, đều phải giữ lại chút thể diện không phải sao.



Mặc dù mọi người đều hiếu kỳ, vì sao đại tiểu thư Thiên gia chết, tang lễ lại do Bùi thị và Ngải thị tổ chức, nhưng không ai đi hỏi, bởi vì ba nhà này đều không dễ chọc vào.

Người đã tới không ít, nhưng Thiên gia lại không ai tới. Thiên Nghiêm hiện giờ còn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói ông ta tỉnh lại cũng sẽ bị liệt, thương thế của Thiên Ngữ cũng còn chưa lành, hơn nữa cô ta vốn ước gì Thiên Mị chết đi, tự nhiên sẽ không tới tham gia tang lễ. Thư Cầm hiện tại đã tiều tụy không chịu nổi, đối với đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này oán hận không nguôi, cũng không muốn tới tham dự hôn lễ. Tô Hạo tự nhiên sẽ không làm chuyện Thiên Ngữ và Thư Cầm không vui, lúc Thiên Mị chưa chết sẽ không, giờ đây cô chết rồi y lại càng không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Hôm nay gia chủ là Thiên Nghiêm đã xem như phế nhân, Thiên Ngữ hẳn rất nhanh sẽ ngồi lên vị trí gia chủ, thời khắc mấu chốt này, y càng thêm phải cẩn thận, không thể gây ra chuyện sai lầm!

Hơn nữa, mặc dù Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi thương tâm không thôi, lại muốn tổ chức cho tang lễ của Thiên Mị, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nhưng đối với đầu sỏ hại chết Thiên Mị, bọn họ vẫn có thừa thời gian đả kích.

Thiên gia giờ đây một lòng một dạ đều đang ứng phó với sự chèn ép của Bùi thị và Ngải thị, nào có ai còn có tâm tư tới dự tang lễ của Thiên Mị.

Bất quá, mặc dù gia chủ Thiên Nghiêm còn chưa tỉnh lại, nhưng Thiên gia dù sao cũng là gia tộc cổ xưa, muốn tổn thương đến gốc rễ, sẽ không dễ dàng như vậy. Hơn nữa có Tô gia trợ giúp, Thiên gia dưới sự chèn ép của Bùi thị cùng Ngải thị, mặc dù có chút áp lực, nhưng cũng không đến mức dễ dàng sụp đổ như thế. Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi cũng biết tạm thời không thể gấp gáp, chẳng qua Thiên gia, bọn chúng tất phải bị hủy!

Về phần ả đàn bà kia, bọn họ hoàn toàn không thể tra ra.

Trời mưa rả rích, Ngải Dĩnh Nhi mắt nhìn về phía trước, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa. Mỗi lần chị trở về đều nhớ mang quà cho cô, mặc dù lần nào cũng là bắt chẹt anh Diễm mà có được, nhưng đó là chị ấy tỉ mỉ chọn lựa, cô biết, lúc này đây, chị ấy còn có thể quay về sao?

Trên gương mặt Bùi Diễm không có biểu tình gì quá lớn, nhưng đáy mắt lại cất giấu một tia bi thương. Bọn họ thân tại đại gia tộc, người có thể thổ lộ tình cảm quá ít, ba người bọn họ có thể ở gần nhau là duyên phận hiếm có, nhưng lại không ngờ tới duyên phận này cạn như thế. Mặc dù chuyện Thiên Mị làm rất nguy hiểm, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ là người đầu tiên rời đi!

Trước mộ là một khoảng tĩnh lặng, bầu không khí có chút áp lực.

Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi cũng nguyện ý hỏa táng Thiên Mị, dường như đang mong mỏi có lẽ vào thời khắc cuối cùng cô sẽ sống lại, nheo đôi mắt mê người kia nhìn bọn họ, khóe miệng mang theo nụ cười nguy hiểm, bày ra bộ dạng không vui vì thiếu chút nữa bị chôn sống với bọn họ.



Hai người đều nhìn chằm chằm nắp quan tài, nhưng tiếc rằng bên trong từ đầu tới cuối vẫn không vang lên tiếng động nào, nhìn quan tài nhập thổ, bùn đất từng chút từng chút phủ lên nắp quan tài, Ngải Dĩnh Nhi rốt cuộc nhịn không được khẽ khóc, Bùi Diễm cũng nắm chặc hai tay.

Đúng lúc này, những tiếng phành phạch vang lên trên đầu mọi người, một chiếc trực thăng luẩn quẩn trên bầu trời, thang dây từ từ buông xuống, bốn người đàn ông từ trên trực thăng leo xuống.

Khi nhìn thấy người dẫn đầu, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của người khác, dường như ngay cả tiếng mưa cũng trở nên nhỏ đi. Mặc dù nơi này là Bắc đảo, nhưng mọi người đều đã từng nghe nói về kẻ tên Ám Dạ Tu La này.

Kỳ thực cũng không ai biết Ám Dạ Tu La bộ dạng ra sao, nhưng Tề Tu lúc này đây như Tu La tái thế, khí tức cuồng bạo quanh thân ép tới mức khiến người ta không thở nổi, khí thế kinh khủng nhường ấy, thật sự là rất khó không khiến người ta liên tưởng tới Ám Dạ Tu La cùng nổi danh với Huyết Sắc Mị Yêu. Hơn nữa hắn lại còn đeo một chiếc mặt nạ màu đen, nghe nói Ám Dạ Tu La đeo mặt nạ đen.

Cho nên mọi người bất tri bất giác liền liên hệ hắn và Ám Dạ Tu La, dù không thể khẳng định, nhưng cũng không dám làm càn.

Ba người đàn ông đi theo phía sau hắn, một người trong đó ngũ quan kiên nghị, dáng dấp không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng càng nhìn càng có hứng thú, chỉ là biểu tình có chút nghiêm túc, mà lúc này trong mắt y đầy lo lắng.

Một người khác, giơ tay nhấc chân như quý công tử ưu nhã, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào hẹp dài khiến một thân quý khí của y mang theo một tia tà khí, lại không lộ vẻ ngả ngớn, chỉ khiến người khác cảm thấy càng có mị lực hơn mà thôi.

Người còn lại, một đôi mắt ưng lợi hại sắc bén lãnh khốc, đường nét ngũ quan thâm thúy mê người, chiếc cằm kéo căng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng cứng rắn, nhưng cũng rất có mị lực.

Ba người như vậy vừa nhìn đã biết không phải người thường, nhưng dạng người như thế mà lại cung kính đi theo sau người đàn ông kia, làm người ta không khỏi suy đoán, người đàn ông này rốt cuộc có thân phận gì? Là Ám Dạ Tu La sao? Nhưng Ám Dạ Tu La không phải độc lai độc vãng hay sao?

Liếc nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc phía trước, ba người liếc nhìn nhau, đều thở dài trong lòng, không phải ba người họ quá mức hưng sư động chúng, thật sự là bây giờ Tề Tu khiến bọn họ rất lo lắng.