Chương 35: Phát điên

Bùi Diễm trông thấy Tề Hiền, trong nháy mắt đã hiểu ra một việc, nếu Huyết Sắc Mị Yêu là người Thiên gia, Ám Dạ Tu La là người của Tề gia thì có gì là kỳ quái? Hiện tại y chỉ hoài nghi, Ám Dạ Tu La không phải là chính bản thân Tề Mặc đấy chứ?

Tề Tu không nhìn những người xung quanh lấy một cái, cũng không ai có thể nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng cơn bão táp trong đáy mắt hắn, lại khiến cho người ta động cũng không dám động.

“Rầm” một tiếng, mọi người đang có những suy tư riêng đều phục hồi lại tinh thần, phát hiện chiếc quan tài vừa mới hạ xuống, không biết từ lúc nào đã về lại trên mặt đất.

Chỉ thấy Tề Tu một chưởng vỗ lên trên nắp quan tài, toàn bộ đinh ốc trên quan tài đều bay ra ngoài, tiếp đó lại giơ chưởng đẩy một cái, làm lộ ra thi thể bên trong.

Người bên ngoài Lam đảo nếu nhìn thấy thân thủ như thế này có lẽ sẽ kinh ngạc, nhưng đối với người Lam đảo mà nói, cũng không có gì giật mình, dù sao trên Lam đảo có không ít người thân mang dị năng.

Bùi Diễm rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nhất thời giận dữ, đang muốn tiến lên, lại thấy Tề Tu vươn tay nhẹ nhàng phủ lên trên gương mặt trắng bệch của Thiên Mị, động tác rất ôn nhu, bàn tay kia mơ hồ còn có chút run rẩy.

Bước chân Bùi Diễm khựng lại, tầm mắt rơi lên người Tề Tu, ban đầu y đã biết thái độ của Thiên Mị với Tề Mặc rất không bình thường, giữa bọn họ hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi!

Tề Tu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch lạnh giá kia, môi mỏng mím chặt, đường cong sắc sảo như một lưỡi dao sắc bén, muốn cắt đứt tất cả, hủy diệt tất cả.

Mưa rơi lên người, thời tiết như thế này vốn dĩ không hề lạnh, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh thấm vào tận xương cốt, dường như ngay cả quả tim cũng bị đóng băng.

Tề Tu đột nhiên giật giật môi, khẽ phun ra vài từ, “Em thật tàn nhẫn!” Không ai nghe thấy hắn nói gì, chỉ thấy hắn đột nhiên thu tay về, đứng lên, chậm rãi thu hồi tầm mắt, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, xoay người rời đi.

Lúc bước tới cạnh Ngải Dĩnh Nhi, đột nhiên bước chân hơi khựng lại, âm lãnh nói, “Cô là người cô ấy quan tâm, tôi sẽ không động tới cô!”

Đáy lòng Ngải Dĩnh Nhi đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí, ngoảnh lại lại chỉ nhìn thấy bóng lưng băng lạnh của hắn. Bùi Diễm đứng bên cạnh Ngải Dĩnh Nhi, tự nhiên cũng nghe thấy lời của hắn. Xem ra, Thiên gia không chỉ đối mặt với sự trả thù của Bùi thị và Ngải thị thôi đâu!

Mưa rả rích kéo dài liên tục vài ngày, Tề Tu đứng nơi song cửa nhìn màn mưa, cũng không biết đã đứng bao lâu, cuối cùng nghe thấy một trận gõ cửa.

“Vào đi!” Có lẽ không được nghỉ ngơi tốt, cũng có lẽ là đã quá lâu không mở miệng nói, âm thanh nghe vào tai rất khàn.

Tề Hiền mở cửa bước vào báo, “Thiếu gia, thân phận của cô gái kia không tra được, có điều hình như cô ta có liên hệ với kẻ ở bên cạnh lão gia tử.” Tề Hiền nhịn không được cau mày, thế lực Diêm Môn lại chỉ có thể tra được một chút dấu vết như thế, xem ra thế lực sau lưng cô gái kia không thể khinh thường.

Ánh mắt Tề Tu lạnh lẽo, không nói lời nào, xoay người liền bước ra ngoài, Tề Hiền nhíu nhíu mày, vội vàng đi theo.

Tề Mặc nhìn người đột nhiên xuất hiện, cười hỏi, "Có việc?" Hắn không phải đang trong kỳ nghỉ phép sao?

Huyết Sắc Mị Yêu đã chết, với Nam đảo với Tề gia đều là một chuyện tốt, tâm tình Tề Mặc tất nhiên không tệ.

Mà hôn lễ trước đó bởi vì sau cùng không thể hoàn thành nên không giải quyết được gì, đây cũng là một chuyện đáng để vui vẻ. Chuyện này vẫn nên cảm tạ Tề Tu, bởi vì biểu hiện vô tình của hắn, đã hù dọa đại tiểu thư nhà Đông Phương, cho nên vị đại tiểu thư nhà Đông Phương kia rốt cuộc lấy được dũng khí, muốn vì hạnh phúc tương lai mà kháng cự một lần, liều chết không theo. Mà Đông Phương Lễ hình như cũng từ lần hôn lễ này mà nhìn ra, cho dù là thông gia, Tề Lương cũng không hẳn sẽ chừa mặt mũi cho ông ta, mà Tề Mặc, nhìn qua ôn hòa, trên thực tế cũng là một người vô tình, cũng không hy vọng gì nhiều, hơn nữa con gái lấy cái chết ra bức, ông ta cũng đành phải xóa bỏ.

Tề Tu tất nhiên biết y đang vui chuyện gì, ánh mắt càng lạnh hơn một phần. Tề Mặc rốt cuộc phát hiện không bình thường, cau mày hỏi, “Tu, em làm sao thế?” Sao lại cảm thấy hắn có chút không đúng?

Vốn dĩ Tề Tu đã cho người ta cảm giác băng lãnh vô tình, hiện tại cũng là rất lạnh, nhưng lại có chút không giống, hình như càng thêm không có nhân khí!

Tề Tu lạnh lùng nói, “Không có gì!”



Nhìn Tề Tu một bộ dạng không muốn nói nhiều, Tề Mặc tự giác không hỏi nữa, lảng sang chuyện khác, “Em tìm anh có việc?” Nếu không có việc, Tề Tu nhất định sẽ không chủ động tìm y.

Tề Tu híp hai mắt, ánh mắt lãnh lệ như bản thân, “Giúp tôi đối phó Thiên gia!” Kỳ thực bản thân hắn hoàn toàn có năng lực đối phó Thiên gia, nhưng nếu chuyện này có quan hệ với Tề Lương, vậy Tề gia đừng tưởng có thể thoát.

Hơn nữa, hắn không chỉ muốn đối phó với Thiên gia, Thiên Nghiêm không phải là vì Bắc đảo mà muốn mạng của cô sao? Vậy hắn sẽ để ông ta nhìn thấy Bắc đảo từng chút từng chút một bước về phía hủy diệt. Hy vọng Thiên Nghiêm nhanh tỉnh lại, không nên đoản mệnh mới tốt!

Tất cả những kẻ đã từng thương tổn cô, thà gϊếŧ lầm một nghìn, không thể buông tha một!

Trong mắt Tề Tu mang theo một tia điên cuồng, Tề Mặc nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy bây giờ Tề Tu quá mức nguy hiểm, nhưng y cũng biết, Tề Tu không muốn nói, y cũng không thể hỏi được gì.

Chẳng qua, bây giờ đối phó Thiên gia? Thiên gia hiện thời xác thực đã chịu chút đả kích, nhưng căn cơ chẳng hề dao động, vẫn chưa phải lúc. Hơn nữa Đông Phương gia và Âu Dương gia lại đang nhìn chằm chằm Tề gia, cho dù lúc trước Đông Phương gia thiếu chút nữa kết thông gia với Tề gia, nhưng không có nghĩa là bạn, vả lại chắc hẳn Bùi thị Ngải thị và Tô gia đều đang nhìn chằm chằm Thiên gia! Sao lại để Tề gia dễ dàng đắc thủ như vậy? Đến lúc đó sợ rằng sẽ nhất trí đối ngoại.

Muốn đánh chủ ý lên Thiên gia tất phải trả giá thật lớn.

Nếu như có thể nuốt trọn Thiên gia y cũng không ngại trả giá một chút, nhưng theo như tình hình hiện tại, Thiên gia cũng không phải dễ dàng sụp đổ như vậy, y biết hiện giờ Bùi thị và Ngải thị đã bắt đầu tiến hàng chèn ép Thiên gia, bây giờ y hẳn nên yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi.

Tề Tu biết rõ suy nghĩ của y, nhưng hắn không muốn chờ, cũng không muốn để Tề gia ngư ông đắc lợi. Ánh mắt lạnh như băng rơi lên người Tề Mặc, gằn từng chữ, “Nếu như không muốn hỗ trợ, tôi không ngại để bản thân làm gia chủ đâu!”

Tề Mặc hơi biến sắc mặt, y biết Tề Tu vẫn luôn không có ý định này, nhưng hôm nay lại nói như thế, có thể thấy được đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Giúp, hay không giúp?” Vài từ ngắn ngủn, như dao băng rét thấu xương.

Tề Mặc thở dài bảo, “Được, anh giúp em.” Do dự một chút, rốt cuộc y vẫn nhịn không được hỏi, “Tu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chuyện gì có thể khiến tâm tình hắn kịch liệt như thế.

Lãnh ý trên người Tề Tu hơi thu liễm, nhưng lại càng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, dưới vẻ ngoài nhìn như bình tĩnh, dường như đang nuôi dưỡng một cơn bão táp đáng sợ, tùy thời đều có thể bạo phát.

“Chỉ là một người rất quan trọng rời đi mà thôi.” Thanh âm nhàn nhạt tựa như đang nói một chuyện râu ria mà thôi, giống như ngay cả một phần băng lãnh cũng không sẵn lòng bố thí, không đợi Tề Mặc mở miệng hỏi, thanh âm lại lạnh xuống, “Tốt nhất động tác của anh nhanh lên chút, tôi không có nhiều thời gian để chờ đâu!” Dứt lời liền xoay người rời đi.

Tề Mặc nhìn bóng lưng của hắn hỏi, “Không có thời gian chờ? Em gấp gáp như vậy làm gì?”

“Đi tìm cô ấy.” Thanh âm thật thấp Tề Mặc không nghe thấy, nhưng Tề Hiền đang chờ ở ngoài thư phong lại nghe thấy, thoáng thấy Tề Tu đi lướt qua mình, lòng Tề Hiền cả kinh, những lời kia dù Tề Mặc nghe thấy cũng không hiểu được, nhưng y lại cực kỳ rõ ràng, ý của thiếu gia là người muốn đi tìm Thiên Mị? Thiên Mị đã chết, người đi đâu tìm? Không phải cái dạng như y nghĩ chứ!

Tề Hiền lắc đầu, không có khả năng không có khả năng, thiếu gia là hạng người gì, làm sao có thể nghĩ không thông như vậy? Nhưng nhìn bóng lưng lạnh đến dường như cái gì cũng không để ý kia của Tề Tu, bất an trong lòng y dần bành trướng.

Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn chờ ở biệt thự, ngoại trừ lo lắng cho Tề Tu, còn có chính sự. Mặc dù Tề Tu chuẩn bị để Tề gia đối phó Thiên gia, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không làm gì cả.

Thấy hai người trở về, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát giác sắc mặt Tề Hiền rất khó coi, Cổ Ngạn cau mày hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tề Hiền liếc nhìn Tề Tu, kéo Nam Cung Diệu qua một bên, nhỏ giọng thầm thì vài câu, Nam Cung Diệu đột nhiên hét lớn, "Cậu điên rồi!"

Cổ Ngạn phát hiện tầm mắt của y không phải nhìn Tề Hiền, mà là nhìn Tề Tu, lời này rõ ràng là nói với Tề Tu.



Tề Tu mím mím môi, cạnh khóe miện mơ hồ lộ ra vết cười, nhưng lại khiến người ta không thấy rõ đó là cười hay là bi.

Hắn có thể đoán được Tề Hiền nói gì với Nam Cung Diệu, nhưng không để ý, cũng không quan tâm, chỉ bước từng bước lên lầu, hắn muốn yên lặng một chút.

Nam Cung Diệu muốn xông lên, lại bị Tề Hiền và Cổ Ngạn nhất tề kéo lại, không khỏi quát thét, “Kéo mình làm gì? Tề Tu điên rồi, mình muốn đánh cho hắn tỉnh!”

Cổ Ngạn thoạt nhìn là người lãnh khốc, nhưng trên thực tế lại có bộ dạng nóng nảy, lúc này rống còn to hơn cả Nam Cung Diệu, “Cậu đần à? Cậu đánh thắng được sao?”

Nam Cung Diệu rụt rụt cổ, ngượng ngùng nói, “Cùng lắm thì đánh hội đồng..."

Cổ Ngạn và Tề Hiền nhất tề thưởng cho y ánh mắt khinh thường, Nam Cung Diệu phiền não nói, “Vậy các cậu nói phải làm sao?” Lúc này đây ưu nhã gì đó cũng không còn nữa.

Tề Hiền vẻ mặt ngưng trọng bảo, “Chuyện thiếu gia đã quyết định, không ai có thể thay đổi!” Lần này thiếu gia thực sự thương tâm, y cũng không nghĩ tới thiếu gia lại thích Thiên Mị như vậy.

“Nói thừa!” Nam Cung Diệu muốn giậm chân rồi, cũng bởi vì biết chuyện Tề Tu đã quyết không ai có thể thay đổi, nên y mới sốt ruột nha! “Thiên Mị kia đã chết rồi sao lại còn muốn gieo họa cho người ta . . . Ưm ưm . . . “

Cổ Ngạn bịt miệng y lại, ngẩng đầu liếc lên lầu, thấy không có dị thường, mới một cước đá văng y, tức giận quát, “Cậu muốn chết cũng đừng kéo bọn mình làm đệm lưng.” Hiện giờ môn chủ chính là một ngọn núi lửa âm hàn, tùy thời cũng có thể có thể bạo phát đông chết người, lại còn dám đυ.ng vào vảy ngược của hắn, đơn giản là muốn chết!

Tề Hiền vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, đối với sự kiện bạo lực phát sinh trước mắt làm như không thấy, một lát sau, mới thấp giọng nói, “Tôi có biện pháp.”

"Biện pháp gì?" Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu nhất tề nhìn về phía y.

Tề Hiền liếc nhìn trên lầu, thấp giọng nói, “HIện giờ chuyện đầu tiên thiếu gia muốn làm chính là báo thù cho Thiên Mị, nếu như . . . “

Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn liếc nhau, hiểu được ý tứ của y, đồng thanh nói, “Không để hắn báo được thù!”

Trên gương mặt nghiêm túc của Tề Hiền lộ ra ý cười, “Chuyện này liền giao cho các cậu, tôi phụ trách bảo vệ thiếu gia an toàn." Bình thường hộ vệ là y đây chính là một chân chạy vặt, nhưng hiện tại Tề Tu chán chường như vậy, quả thực cần y bảo vệ.

Nam Cung Diệu vẫn luôn cảm thấy Tề Tu đang nô dịch y, cho nên mỗi lần gặp Tề Tu sắc mặt đều nhăn nhó, nóng nảy gầm thét, làm việc không cam không nguyện, nhưng lần này lại hết sức tích cực.

Nhìn hai người rời đi, sắc mặt Tề Hiền lại trở nên ngưng trọng, thiếu gia là người khôn khéo, rất nhanh sẽ phát hiện vấn đề, làm như vậy thực sự hữu dụng sao?

Trong căn phòng trên lầu, Tề Tu lẳng lặng nằm trên giường, rèm cửa khép chặt, tất cả đèn trong phòng đều không mở, hiện tại hắn càng ngày càng thích bóng tối, thích bóng tối tĩnh lặng đến không chút tiếng động, môi trường như thế, hắn có thể lẳng lặng cảm nhận phần đau đớn kia.

Ngay từ đầu hắn đã biết mình muốn cô, muốn cô làm bạn, hiện tại đột nhiên mất đi cô, hắn mới phát hiện sau khi thiếu đi cô, thế giới này khuyết thiếu đi rất nhiều thứ, bao gồm lý do để hắn tiếp tục sống, dường như cả thế giới bỗng trở nên không còn tí màu sắc nào, không còn chút hứng thú.

Hóa ra cô đã quan trọng đến không thể mất đi.

Thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ quen nhau không bao lâu, trước kia, rõ ràng hắn vẫn có thể sống rất tốt, nhưng giờ đây lại không thể.

Con người thực là một loài động vật lạ lùng, không tự kiềm chế dễ dàng sa vào vũng bùn như vậy, hắn cứ luôn cho rằng không ai có thể đánh ngã được hắn, cho dù ngã xuống hắn cũng có thể rất nhanh đứng dậy, nhưng giờ đây hắn phát hiện căn bản hắn không muốn giãy dụa, thậm chí cảm thấy loại phương thức tự ngược này rất tốt, đau đớn đồng thời cũng có thể cảm nhận được khoái lạc, có lẽ hắn điên thật rồi!

Khẽ vuốt ve chiếc nhẫn xanh thẫm trên ngón tay, Tề Tu cười nhẹ ra tiếng, tiếng cười trầm thấp được nén lại nơi cổ họng, cô tịch mà đau thương.