Chương 5

Sáng sớm lúc 5 giờ, ngoài cửa sổ đã truyền đến điểu tiếng kêu.Đoạn Kiệu ngày thường liền giác thiếu, tỉnh lại sau, hắn ở Thư Tình cái trán nhẹ nhàng một hôn, đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị vội công tác.

Hắn dùng nước trong súc rửa gương mặt, hít sâu một hơi, hắn nhìn chằm chằm trong gương chính mình, rõ ràng mặt vẫn là tuổi trẻ, vì cái gì tâm tư lại như vậy trầm trọng, gần nhất thường xuyên cảm giác sắp bị ép tới không thở nổi.

Lại có lẽ là Đoạn Kiệu quá minh bạch, hắn không thể mất đi hiện tại sở có được quyền lực, hoặc là Thư Tình.

Đoạn Kiệu từ ngồi trên cái này vị trí, không có một ngày là nhẹ nhàng.

Đoạn Kiệu đi tới mép giường, nhìn ngủ say trung Thư Tình.

Hắn nhịn không được cong cong khóe miệng, hắn cầm lấy laptop, đi ban công trên bàn làm công.

Gần đây có một hạng mục quan trọng là khai phá cảnh khu thành làng du lịch, bởi vậy nên Đoàn Kiệu chỉ e là không thể mỗi ngày đều bay tới đảo được.

Hắn suy nghĩ thật lâu, vẫn là nên mang theo Thư Tình bên cạnh.

Dù hắn có thể theo dõi nhất cử nhất động của Thư Tình trên máy tính bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn không yên tâm về Thư Tình.

Đặc biệt xung quanh trên đảo này toàn là nước, hắn sợ Thư Tình sẽ đυ.ng vào vùng cấm của hắn.

Đến giữa trưa thì Thư Tình tỉnh lại, sau khi xuống lầu, nhìn thấy Đoàn Kiệu đang mặc tạp dề, làm một bàn toàn là món nàng thích.

Đoạn Kiệu còn ân cần gói cho nàng một cuốn gỏi cuốn, đưa tới miệng cho nàng.

nàng cắn một miếng, quai hàm phồng lên, khen nức nở: “Ngon lắm ngon lắm.”

Đoạn Kiệu gắp vào chén cô một đũa thức ăn, “Tình Tình, sắp tới công việc của anh sẽ rất bận, cho nên anh muốn em đi với anh, được không?”

Đầu Thư Tình chuyển động một cái.

Cô suy nghĩ cẩn thận rất lâu, mình có thể cùng Đoàn Kiệu ra ngoài!

“Cái gì? Em có thể ra ngoài thật sao?”

Cô có chút không thể tin nổi, chớp đôi long lanh nhìn hắn chăm chú.

"Đúng vậy.” Đoạn Kiệu nhàn nhạt nói.

Từ đó có thể khẳng định đáp án.

Ngay sau đó Thư Tình lộ ra nụ cười, một chân đá ghế dựa văng ra, sung sướиɠ mà xoay vòng vòng tại chỗ: "Đã lâu em không ra ngoài rồi, Đoạn Kiệu, bên ngoài đảo có rất nhiều nơi thú vị lắm phải không?”

Cô đi đi lại lại trong phòng khách, tựa hồ như muốn lập tức chạy ra thế giới bên ngoài đảo.

Đoạn Kiệu lại nghiêm túc nói: “Tình Tình, bên ngoài rất nguy hiểm, sau khi ra khỏi đảo, phải luôn ngoan ngoãn bên cạnh anh mới được, em cũng biết bệnh của em rồi đó, lỡ xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”

Bệnh của Thư Tình, không thể đứng quá lâu, hoặc là đi đường nhiều, bằng không sẽ bị ngất.

Cho nên phạm vi hoạt động của cô ở trên đảo vốn đã rất nhỏ, chứ đừng nói là ra đảo.

Tuy rằng bị Đoạn Kiệu hất nước lạnh, bất quá có thể ra khỏi đảo, đối với Thư Tình mà nói, vẫn là rất hấp dẫn.

Cô vẫn luôn tò mò với thế giới bên ngoài vô cùng, chỉ là chút tâm tư này bị cô che dấu đi.

Cô có chút ủ rũ mà quay lại bàn ăn, nhỏ giọng cầu xin: “Đoạn Kiệu, anh có thể cho em đi theo ra ngoài nhìn thử được không, em bảo đảm không làm loạn, anh cho em theo với, nha?”

Đoạn Kiệu nhìn cô cầu xin, nhất thời mềm lòng nói: "Được rồi, nhưng em tuyệt đối không thể chạy loạn.”

Thư Tình nháy mắt lên tinh thần: "Dạ dạ, nghe anh.”

Chờ ra ngoài rồi, có rất nhiều cách, Thư Tình nhịn không được lén lút cười.

*