Chương 6

Một tiếng gõ cửa truyền đến.

"Mời vào." Thư Tình dời ánh mắt ra, xoay người lại.

Lúc này, có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi bước vào, cô ấy mặc một bộ âu phục công sở màu đen, mang giày oxford màu đen.Chương 4: Đoàn phu nhân kì lạ

Một tiếng gõ cửa truyền đến.

"Mời vào." Thư Tình dời ánh mắt ra, xoay người lại.

Lúc này, có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi bước vào, cô ấy mặc một bộ âu phục công sở màu đen, mang giày oxford màu đen.

Mái tóc ngắn già giặn được cố định bằng mousse tạo kiểu.

Dáng đứng của cô ấy thẳng tắp, trong tay đang cầm mấy cái túi xách giấy, chắc là muốn đưa cho Thư Tình.

"Xin chào Đoàn phu nhân, tôi là trợ lý của Đoàn tổng, tôi tên là Vạn Hinh. Nãy tôi đã đi mua một chút đồ cho phu nhân mà cô rất cần. Phu nhân còn cần gì nữa không, tôi có thể giúp cô. ”

Vạn Hinh bày đồ đạc ra trên bàn trà, "Phu nhân có thể tháo ra để xem, xem kiểu đồ này có hợp ý cô không? ”

"Có phải là cho tôi không?" Cám ơn cô nhe. ”

Thư Tình cầm chai nước khoáng đưa cho Vạn Hinh, "Cô ngồi đi, cô có muốn ăn chút đồ ăn vặt không? ”

Vạn Hinh xua tay, "Lúc tôi đi làm, sẽ không ăn vặt đâu.

Tiếp theo, Thư Tình cảm thấy vừa mừng vừa lo mở hộp quà ra, nàng cầm lên một thứ giống như bưng vật có khối lượng nặng giống gạch, nghi hoặc hỏi Vạn Hinh: "Cô Vạn, đây là cái gì vậy? ”

Trong lòng của Vạn Hinh hơi kinh ngạc, nhưng là một người trợ lý, bản thân cô ấy sẽ có đạo đức nghề nghiệp, biểu cảm không cảm xúc trên mặt mà giải thích: "Thật ra... Đây là chiếc điện thoại. ”

Thư Tình chớp mắt, "Hoá ra là chiếc điện thoại! Hình như tôi đã nhìn thấy nó trên TV, có thể dựng đứng màn hình, sau đó có thể trò chuyện mặt đối mặt với mọi người, tôi vẫn chưa có qua thứ này, cô có thể dạy tôi cách sử dụng được không? ”

Cuối cùng con ngươi của Vạn Hinh cũng không kiềm được mà rung động, nhưng lại rất nhanh che giấu đi tâm trạng chân thật.

Người phụ nữ trước mắt này chính là vợ của Đoàn tổng, là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Đoàn thị, vậy trước kia nàng chưa từng có qua chiếc điện thoại nào?

Vạn Hinh hiểu rõ vấn đề trong phút chốc, cô ấy quan sát được kiểu nói chuyện của Thư Tình, giống như đứa nhóc mấy tuổi đầu, theo hiểu biết thì phán đoán ra có lẽ Thư Tình, có thể, maybe là một người đàn bà bị thiểu năng.

Vạn Hinh thấy hơi đau lòng trong phút chốc, cô gái đáng yêu như vậy, trời sinh lại bị như vậy. Cô ấy nên phục vụ Đoàn phu nhân chu đáo hơn.

Tiếp theo lại nghĩ đến, Đoàn tổng chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi, vừa trẻ đẹp trai vừa giàu, tấm lòng lại hiền lành như vậy, còn biết nghĩ luôn mang người vợ bị thiểu năng bên mình để chăm sóc thật tốt.

Vạn Hinh cảm thấy hơi ngưỡng mộ, chủ động nói: "Đoàn phu nhân, vậy để tôi dạy cô nhé. ”

Thư Tình dựa vào sự dạy dỗ không chán nản của Vạn Hinh, đã đăng ký được tài khoản trên điện thoại, học được cách tự selfie.

Nàng lộ ra nụ cười hồn nhiên, "Cám ơn cô Vạn, cô lợi hại thiệt, biết tự selfie luôn, còn biết dạy tôi dùng nữa. ”

Vạn Hinh đối mặt với những lời khen ngợi không thiếu thốn của Thư Tình, cô ấy đỏ mặt, bình thường cô ấy hoàn thành những case(vụ án) có độ khó như trên trời, cũng không được Đoàn tổng khen qua như vậy.

Hôm nay chỉ dạy được bà xã của Đoàn tổng cách tự selfie, liền nhận được lời khen ngợi lớn như vậy.

Thực sự cảm thấy hơi ngại.

......