Chương 1.2: Trong mộng tham hoan (H)

Chương 1.2: Trong mộng tham hoan (H)

Chẳng trách mọi người đều hoài niệm cao trung.

Nếu cô có thể trở lại cao trung thì tốt rồi … Cô nhất định sẽ không phải sống mòn mỏi như hiện tại ….

Khương Phi bọc chăn, uể oải suy nghĩ trong đêm đông. Trong lúc bàng hoàng, có người dùng chân mà bò lên. Cô nằm thẳng, ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Trong phòng chỉ có ánh đèn ngủ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không thể soi rõ mặt anh. Khương Phi mở miệng gọi anh:

“Từ Nại Đông……”

“Ừ, tớ ở đây.”

“Cậu vẫn luôn ở đây.”

Khương Phi nâng người lên hôn anh, Từ Nại Đông tiếp được nụ hôn này, anh đáp lại bằng một cái hôn lên má cô. Khương Phi lẩm bẩm kêu ngứa, rụt cổ trốn đi. Từ Nại Đông lại mỉm cười, tựa như cảm thấy hành động trẻ con này của cô thập phần đáng yêu, lại tiếp tục hôn lên gáy cô.

Khương Phi lại càng thấy ngứa, giờ tay câu lấy cổ anh không cho anh cử động, nhưng lại vô tình kéo Từ Nại Đông lại gần hơn. Không khí đêm đông lạnh thấu xương, thế mà hô hấp người đàn ông bên cạnh lại nóng đến bỏng tay. Một nụ hôn nhẹ nhàng từ tai Khương Phi đến xương đòn của cô khiến Khương Phi bất giác nâng eo lên. Từ Nại Đông thuận lý thành chương duỗi tay ra, kẹp eo cô qua chân, chuẩn bị xốc chăn lên.

“Lạnh ….” Khương Phi yếu ớt ngăn cản hành động của anh.

“Đúng là tiểu tổ tông của tớ mà.”

Từ Nại Đông bật cười, cảm thấy vô cùng bất lực trước loại hành vi muốn sướиɠ mà ngại cởi này của cô. Ai bảo hết lần này đến lần khác anh chàng học bá ban tự nhiên hiền lành này đều bại dưới tay đại tỷ của lớp, vì thế Từ Nại Đông đành phải chui xuống chăn, nắm lấy mắt cá chân trần trụi của Khương Phi mà hôn, tiếp đó là cẳng chân, rồi lại hướng lên trên. Cả đầu anh chen vào giữa hai đùi cô, hôn nhẹ lên hoa huyệt cách một lớp qυầи ɭóŧ.

“Từ Nại Đông ——”

Không khí trong ổ chăn dần ấm lên, ngay cả da thịt ở bên ngoài cũng nóng bỏng. Khương Phi vốn còn dư tâm trí lo Từ Nại Đông thiếu oxy, thế mà anh đã cởϊ qυầи lót, dùng chóp mũi chọc lên âʍ ɦộ từ bao giờ. Khương Phi hoàn toàn kiệt sức dưới men say và cơn mê tình, biến thành một kẻ ích kỷ chỉ biết sung sướиɠ một mình.

“Ưm, ưm, Nại Đông —— cho tớ ——”

“Được, được, được.”

Đáp lại cô là một thanh âm khàn khàn, Từ Nại Đông lập tức dùng ngón tay tách hai thớ thịt mềm mại của âʍ ɦộ, dùng lưỡi đẩy nó lên.

Từ Nại Đông căn bản không thiếu oxy, giờ khắc này Khương Phi chỉ lo người hít thở không thông chính là mình. Cô đã đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi, như thể cô đã đợi anh cả một đời đằng đẵng. Bởi thế, kɧoáı ©ảʍ giống như sao chổi đâm vào địa cầu, vỏ não nổ tung không chút thương tiếc, Khương Phi hét lên kịch liệt thở dốc, hô hấp tưởng như bị cướp đi.

Cái lưỡi thô ráp quét qua hoa đế làm Khương Phi co giật liên tục. Từ Nại Đông dùng môi trực tiếp hôn lên âʍ đa͙σ khiến Khương Phi không khống chế được mà hét lên.

Cánh môi Từ Nại Đông trong trí nhớ của cô cũng mềm mại như người này, không có mũi nhọn góc cạnh, chỉ có ôn nhu dịu dàng. Hai cánh môi bao lấy huyệt khẩu, đầu lưỡi thử thăm dò vào bên trong, khuấy chất lỏng bên trong róc rách chảy ra, phát ra thanh âm giòn tan như đuôi cá đập vào mặt nước, cách chăn truyền đến, tựa như sấm rền. Khương Phi chỉ cảm thấy xấu hổ, liên tục khóc lóc sướt mướt nháo không ngừng. Từ Nại Đông vẫn vô cùng kiên nhẫn, dùng tay cố định đùi cô không cho cô lộn xộn, ngón tay sắc tình xoay tròn trên hàng cô mà khêu gợi. Anh liếʍ láp cực kỳ chuyên tâm, tựa như đang giải một bài toán khó thời cao trung. Chỉ là tiếng nước chọc người ta thẹn thùng, âm thanh “òm ọp” cứ vang bên tai.

Không được, không được —— tiếng nước vang như vậy, nhất định sẽ kinh động hàng xóm ——

Khương Phi mở mắt ra, ngẩn ra vài giây mới hồi phục tinh thần.

Trời mưa. Tiếng mưa vẫn đánh thức cô dẫu cô không tình nguyện tỉnh giấc mộng này.

Từ Nại Đông đã không còn, trận hoan ái triền miên vừa rồi cũng chỉ là một giấc mộng xuân.

Khương Phi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô xuống giường, chịu đựng cái lạnh rùng mình đi đổi qυầи ɭóŧ rồi lê dép tới thư phòng. Ở tầng 2, cột thứ 3 của giá sách, cô tìm thấy “Thư của một người phụ nữ vô danh”, liền lấy ra một bức ảnh từ gác lửng bìa sau.

Giờ khắc này, cô sắp không nhớ nổi diện mạo của Từ Nại Đông

Từ Nại Đông trong ảnh mới 17 - 18 tuổi, mặc áo nỉ trùm đầu và quần thể thao màu xám. Anh duỗi thẳng eo, chụp ảnh cùng một ông già rất có tinh thần ở lối vào tham quan, tư thế đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng nụ cười của anh sạch sẽ, rất rực rỡ, làm Khương Phi rung động.

Cho nên anh luôn ở trong trái tim Khương Phi, chưa bao giờ rời đi.

Chúng ta còn có thể gặp lại không? Kể cả trong mơ.