Chương 1

Năm tư, một năm nhàn rỗi nhất.

Trình Tây đã xác định không tiếp tục thi lên thạc sĩ, tuần trước cũng đã đăng ký nơi thực tập, kỳ nghỉ đông học kỳ này kết thúc, cô sẽ đón một kỳ nghỉ thật sự.

Một tháng trước kỳ thi cuối kỳ, nửa đêm đang ôn bài, bạn tốt Đào An gửi cho cô một đường link trên WeChat, phía dưới là phông chữ màu hồng tràn ngập hơi thở tình yêu.

[# cùng nhau yêu đương# Lần đăng ký mới nhất sắp bắt đầu, không hẹn mà gặp tình yêu, nếu bạn quan tâm có thể nhấn vào liên kết bên dưới, chúng ta cùng nhau tìm kiếm tình yêu ~

Tia nắng ban mai: [? ]

Cô không biết nguyên nhân gửi qua một dấu chấm hỏi, tin nhắn của Đào An đã lập tức trả lời.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Trần Mộ Dã cũng được chương trình này liên hệ]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Theo thông tin mới nhất nhận được trước đây, hồ sơ đã thông qua thuận lợi, cơ bản mọi chuyện đã quyết định xong. Nguồn tin chính xác. 】

Trần Mộ Dã.

Trình Tây sững người nhìn chằm chằm cái tên này hồi lâu.

Đã rất lâu rồi không có ai nhắc đến cái tên này trước mặt cô, tốt nghiệp cấp ba đã ba năm, cô còn tưởng mình đã dần quên đi anh.

Có lẽ do chờ lâu mà vẫn chưa được trả lời, Đào An không nhịn được, liên tục gửi thêm.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Cậu có muốn thử không?]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Nếu hồ sơ được thông qua thì sao?]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Làm người phải có ước mơ!]

Tia nắng ban mai: [….]

Trình Tây rơi vào im lặng thật lâu, suy nghĩ lại bất giác chuyển hướng, nhớ tới rất nhiều chuyện xa xăm.

Đào đào Tiểu Đào khí: [ Cam Tử, nếu anh ấy đã cho người khác cơ hội đến gần mình, vậy tại sao người đó không thể là cậu? Đã nhiều năm như vậy, cậu cũng nên dũng cảm một lần, có như vậy mới không để lại tiếc nuối.]

Tia nắng ban mai: [Nhưng……

Cô chậm chạp gõ chữ ở hộp thoại, vẫn không thể hạ quyết tâm, màn hình sáng rực dần tối đi, phản chiếu khuôn mặt do dự.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Hơn nữa! Chỉ là báo danh mà thôi, cậu cũng chưa chắc được chọn! Khách nữ trước đây đều là những chuyên gia rộng rãi trong xã hội, cái hũ nút như cậu thật đúng là.]

Cô còn chưa kịp quyết định, tin nhắn của Đào An lại gửi đến.

Tia nắng ban mai: [….]

Trình Tây nhấn vào liên kết, bình tĩnh nhìn một hồi, đột nhiên, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi tới trang đăng ký.

Toàn bộ nội dung đã điền xong, cô gần như thờ phào một hơi, ánh mắt nhìn vào lựa chọn gửi đi, di chuột nhấn vào xác nhận.

Tất cả đã giải quyết xong.

Cô ngồi ở đó, sau lưng lại mơ hồ tỏa ra hơi nóng.

Tựa như trở lại thời cấp hai, lấy hết can đảm báo danh cuộc thi chạy đường dài ba nghìn mét, mang theo hoảng sợ và quyết tâm ăn cả ngã về không.

Có lẽ vì vừa đăng ký, cái tên đó lại một lần nữa xông vào cuộc sống của cô, Trình Tây lại bắt đầu liên tục mơ đến một số chuyện liên quan đến anh.

Trong mộng đều là bóng dáng thiếu niên lộn xộn, có ánh nắng tươi sáng lại có lúc xám xịt của mùa hè.

"Điều đáng tiếc nhất trong tuổi trẻ của bạn là gì?"

Người bạn cùng phòng ở giường dưới đang lướt web, đúng lúc lướt đến đề tài này, đọc thành tiếng.

Gần đến lúc tốt nghiệp, khung cảnh chia tay đầy ngậm ngùi, như báo trước sự mất mát một điều gì đó, trong lòng mọi người đều xúc động.

Bạn cùng phòng bên cạnh lên tiếng.

“Có lẽ là do do thi đại học không tốt, không thể vào được Thanh Đại*, lại tới Phục đại.”

(Thanh Đại: Hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Đại.)

“Cắt——” Cô gái vừa lên tiếng đã khiến xung quanh náo loạn một trận, một người bạn học khác cũng không nhịn được cười.

“Điều hối tiếc lớn nhất của mình chính là không nói rõ với người mình thích. Ai biết sau khi tốt nghiệp cấp ba, ở một thành phố nhỏ như vậy, bọn mình còn chưa từng gặp nhau.”

Lời cô ấy vừa nói ra đã khiến mọi người đau lòng, im lặng một lát, đến lượt Trình Tây.

Cô vẫn luôn là một người trầm tính, tuy bốn năm đại học luôn giữ danh hiệu hoa khôi ở trường, nhưng đến bây giờ vẫn cô đơn một mình, có vô số bạn nam cúi đầu trước mặt cô, khiến người khác không khỏi tò mò không biết có phải trong lòng cô có giấu một ánh trăng sáng nào hay không.

Trình Tây im lặng mấy giây, mới mở miệng.

“Khi mình còn học cấp ba, trường học từng tổ chức một lần kiểm tra sức khỏe, thầy giáo bận rộn không thể lo một lúc nhiều việc, nên đã nhờ một đàn anh xuống giúp đỡ đăng ký. Đàn anh đó rất ưu tú, được rất nhiều người ở trường yêu quý, tất cả học sinh nữ ở trường đều rất kích động, xếp hành trước mặt anh ấy, muốn nhân cơ hội giới thiệu bản thân.”

“Hồi cấp ba mình rất tự ti, còn đeo kính cận dày cộp, chỉ sợ để anh ấy nhìn thấy mình, cho nên chạy xuống cuối hành, lúc đến lượt mình, anh ấy lại tạm thời có việc phải đi, tìm bạn khác tới giúp đỡ.”

“Mình rất hối hận, lúc đó không đi đến trước mặt anh ấy nói ra tên của mình.”

Cô nói xong, trong ký túc xá lại rơi vào yên tĩnh, một lúc sau mới có người nhỏ giọng đặt câu hỏi.

“Vậy sao bây giờ cậu không thử lại một lần?”

“Bây giờ cậu rất xinh đẹp cũng vô cùng xuất sắc.”

Trình Tây suy nghĩ một lát mới nghiêm túc trả lời: “Mình không chắc anh ấy có thích ngoại hình hay xuất sắc hay không, nhưng nhất định sẽ cố gắng để anh ấy nhớ kỹ mình.”