Chương 2

Cuối tháng, cô nhận được lời mời phỏng vấn của tổ tiết mục, tin tốt ngoài ý muốn nghe có vẻ không chân thực, tựa như một giấc mơ.

Địa điểm phỏng vấn là trong ký túc xá, cô đã chuẩn bị từ rất lâu, cho đến một giây trước khi bắt đầu video, cô vẫn đang ngồi trước gương sửa sang.

Quá trình phỏng vấn không kéo dài quá lâu, người ngồi đối diện ngẩng mặt cười với cô, chính thức tuyên bố.

“Trình Tây, xin chúc mừng, bạn đã vượt qua cuộc phỏng vấn của tổ chương trình chúng tôi, rất mong được gặp bạn."

Ký túc xá vắng lặng, yên tĩnh đến mức không một tiếng động.

Trình Tây ngồi yên trên ghế, chờ đến khi các bạn cùng phòng tan học trở về, mới chậm chạp lấy lại tinh thần.

Đến tận lúc này, cô vẫn chưa tin được một chuyện có xác suất nhỏ như vậy sẽ thực sự xảy ra với mình.

Việc lựa chọn của nhóm chương trình từ trước đến nay đều rất nghiêm ngặt, sau khi đăng ký, cô đã đi tìm hiểu nội dung chương trình lúc trước, khách quý ở đây hầu hết đều là người xuất sắc trong các lĩnh vực, tính cách cũng rất thu hút người khác, nhìn tương đối mà nói, cô cũng không có gì quá đặc biệt.

Có hàng ngàn hàng vạn hồ sơ đăng ký, Trình Tây đã sớm chuẩn bị tinh thần bị tinh thần bị đám đông đè bẹp, chỉ là không đoán được, tia sáng này lại bất ngờ may mắn rơi xuống đầu mình.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, lại không nhịn được muốn chia sẻ chuyện này cho Đào An.

Tia nắng ban mai: [Mình... qua phỏng vấn của tổ chương trình]

Bên kia không tới ba giây đã trả lời lại.

Đào đào Tiểu Đào khí: [?!]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Thật hay giả]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Hôm nay không phải ngày cá tháng tư chứ?]

Tia nắng ban mai: [Mình cũng không tin được.]

Trình Tây cầm điện thoại, không dám thở mạnh, sợ phá tan ảo ảnh.

Đào An nhanh chóng tiếp nhận sự thật, phản ứng lại, trong lời nói không giấu được vẻ phấn khích.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Tự tin lên bạn mình ơi! Nhan sắc của cậu đủ để đánh bại chín mươi chín phần trăm đối thủ cả nước, tổ tiết mục không chọn cậu mới là mắt mù.]

Tia nắng ban mai: [………]

Tia nắng ban mai: [Cảm ơn cậu, mình đã được an ủi rồi.]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Vậy thì tốt ^_^]

-

Trình Tây đã thêm tài khoản WeChat của biên tập, thời gian ghi hình đúng lúc kết thúc kỳ thi cuối kỳ.

Thượng Hải đã bước vào mùa đông lạnh giá, dự báo thời tiết vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi nhẹ, lúc Trình Tây kéo vali ra ngoài, bầu trời đã bị mây đen dày đặc bao phủ, âm u, lạnh giá cuốn theo băng tuyết..

Cô quấn chặt khăn quàng cổ, vẫy một chiếc taxi bên đường, trực tiếp đi thẳng đến sân bay.

Trong ba giờ bay, đường đi, nhiệt độ dường như đã tăng hơn mười độ, trong không khí dần ấm áp hơn.

Cô cởϊ áσ khoác khoác đặt trên cánh tay, bước xuống sân bay, tìm được xe của tổ chương trình tới đón.

Cô chính thức gặp mặt biên đạo từng liên lạc qua điện thoại cho mình gần một tháng, đối phương là một cô gái tóc ngắn, vui vẻ hào phóng.

“Xin chào Trình Tây, chị là Tần Tình - PD phụ trách của em, sau này nếu có chuyện gì có thể tới tìm chị. Ba mươi ngày tới chị hy vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung.” Cô ấy chủ động vươn tay ra với cô, cười tự giới thiệu lộ ra hai chiếc răng nanh.

Thời gian đến của từng vị khách không giống nhau, đêm đó vào nhận phòng khách sạn, sáng sớm hôm nay chính thức đến tụ họp.

Nhưng nghiêm túc mà nói, 8 giờ tối nay bắt đầu ghi hình chương trình.

Tổ đạo diễn thiết lập một phân đoạn, trước khi các vị khách gặp nhau sẽ thông qua tư liệu xã giao và vòng bạn bè gần đây nhất để chọn ra một người mà họ muốn biết, có thời gian ba phút để trò chuyện trực tuyến.

Trong lúc đó không được lộ ra bất kỳ thông tin cá nhân nào khác.

Những người chọn nhau có quyền ưu tiên lựa chọn trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Đến phòng khách sạn, Trình Tây thu dọn hành lý đơn giản, không ra ngoài, tắm rửa xong đã cảm thấy mệt mỏi, không nhịn được lên giường đắp chăn ngủ bù.

Trước khi đi ngủ còn đặt báo thức lúc bảy giờ.

Cả đêm qua cô gần như thức trắng, sự căng thẳng đè nén gần một tháng nay trào dâng, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Giấc ngủ này kéo dài từ trưa đến tối, Trình Tây bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, báo thức đúng giờ vang lên.

Cô khó khăn bò ra khỏi giường, đi vào phòng tắm, lấy nước lạnh rửa mặt.

Thời gian từng chút một trôi qua, Trình Tây ngồi trước cái bàn duy nhất trong phòng, tay cầm điện thoại di động, sẵn sàng chiến đấu. Khoảng mười phút trước khi bắt đầu, tin nhắn của Tần Tình gửi tới.

Bên kia gửi tới ba tấm danh thϊếp, lần này là khách nam.

[Mỗi người đều có một bức ảnh thể hiện lĩnh vực của mình, cô chọn một người mình muốn tìm hiểu nhất, đến tám giờ sẽ thêm bạn tối với đối phương.]

[Cả khách nam và nữ đều có thời gian ba phút.]

Trình Tây lập tức nín thở, kìm nén nhịp tim đập nhanh mất khống chế, mở danh thϊếp WeChat đầu tiên.

Người này tên là Free, ảnh đại diện là bóng lưng phía sau của người đang lướt sóng với làn nước biển trong xanh, Trần Tây gần như bỏ qua ngay lập tức, nhấn vào vòng bạn bè của anh ta, quả nhiên cũng là một bức ảnh chụp bên ngoài.

Nickname thứ hai là Tiểu Dã, ảnh chụp là một con mèo mặt tròn lông trắng, đang cào bóng len dưới đất, ảnh chụp trong vòng bạn bè cũng là ảnh ban nhạc, ánh sáng tối tăm, đèn neon và sân khấu tạo nên không khí kim loại nặng nề.

Khí chất quá phức tạp khiến Trình Tây tạm thời không thể nhận ra, vô thức cau mày mở danh thϊếp thứ ba.