Chương 10

Trời đêm thật tối.

Gió cũng rất lạnh.

Trong lúc tôi đau khổ nhất, không nghĩ tới sẽ gặp được anh đi ngang qua, cho mình một lon Coca.

(Nhật ký quan sát thiếu niên C)

___

# cùng nhau yêu đương# Chương trình lần này thật sự khác người.

Đầu tiên, địa điểm ghi hình được đặt tại Tân Thành, một thành phố du lịch ven biển, có phong cảnh xinh đẹp, các khách mời sẽ cùng nhau ở biệt thự trên đảo trải qua hành trình lãng mạn hai mươi ngày.

Tiết mục này từ trước đến giờ đều chú trọng quay lại chân thực các khách mời, ngoại trừ ngày hôm qua là lần đầu tiên xuất hiện nên đặc biệt chuẩn bị trang điểm, sau khi bọn họ chính thức nhận phòng, về cơ bản đã trở lại trạng thái sinh hoạt bình thường.

Chỉ là mới đến một môi trường xa lạ, trong góc còn có camera nhắc nhở, mọi người vẫn còn gánh nặng thần tượng.

Buổi sáng Trình Tây xuống lầu, nhìn thấy hai khách nam đã tự lo liệu dưới lầu, các cô gái cũng không ngoại lệ, Phương Nghiên và Tô Duy Anh đều trang điểm nhẹ, mặc quần áo phù hợp mà không mất đi vẻ nổi bật.

Bởi vì lá thư đêm qua, Trình Tây mất ngủ đến hai giờ sáng, nghĩ đến việc ghi hình, ngủ không được nên mới dứt khoát rời giường sớm xuống giường pha cà phê.

Để mặt mộc, quầng thâm dưới mắt chỉ che đơn giản, trên người mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình.

Tám giờ, năm người đều đã có mặt, ngoại trừ Trần Mộ Dã.

Bữa sáng do Trình Tây chuẩn bị, nhân tiện có trứng chiên và bánh mì nướng, còn có sữa hâm nóng.

Nhận được không ít lời cảm ơn của mọi người.

Cô nhìn phần ăn còn nguyên trên đĩa, lại nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng còn chưa kịp nói gì đã có người lên tiếng hỏi trước.

“Trần Mộ Dã đâu? Vẫn chưa ngủ dậy sao?” Phương Nghiên hỏi Trang Tinh, lời nói ẩn hiện ý cười rõ ràng.

Là người cùng phòng với người vắng mặt, Trang Tinh có hơi nghẹn lại vài giây: “Ách…Lúc tôi xuống dưới, hình như cậu ấy còn ngủ.”

“Có lẽ là ngày hôm qua cậu ấy quá mệt mỏi, đúng lúc sáng nay tổ chương trình không có sắp xếp gì, để cậu ấy ngủ nhiều một chút." Cậu trầm ngâm giải thích vài câu.

“Đúng vậy.” Trình Tây giả bộ nhìn đồng hồ, phụ họa thêm: “Mới có tám giờ, bởi vì hôm nay chúng ta dậy sớm quá.”

“……”

Một nhóm người đứng sau camera trong phòng quan sát.

Tổ chương trình buổi sáng không có lịch trình, bọn họ nghỉ ngơi thật tốt cũng không thiếu ý nghĩa, bọn họ là người mới đến, cần thời gian thích ứng với môi trường, xem nơi này như một "ngôi nhà" thực sự.

Chỉ lúc nào thả lỏng mới có thể lộ ra vẻ mặt chân thật nhất.

Kết quả mọi người thu dọn đồ đạc từ sớm, hiện tại không có việc gì ở phòng khách ăn sáng, gϊếŧ thời gian. Quý Hòa Dã lên lầu chạy bộ, Phương Nghiên và Tô Duy Anh chơi cờ bay, Trình Tây cùng Trang Tinh ngồi ở trên sô pha, mỗi người đọc sách xem báo.

Đồng hồ chỉ chín giờ, bóng người mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện trên cầu thang, vừa đi xuống lầu vừa vò tóc, dáng vẻ lười biếng, giống như ngủ còn chưa đủ.

Trần Mộ Dã cũng giống cô, mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, ống quần rũ xuống dép lê, hàng mi đen hơi rũ xuống, đảo mắt qua mọi người, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Sao mọi người dậy sớm vậy?” Anh ngáp một cái, có chút khó hiểu hỏi. Đi vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước, vặn ra uống.

“Hôm nay không có hoạt động gì sao?” Anh vặn nắp chai lại, vừa tình ngủ nên màu môi hơi trắng, khuôn mặt vô hại xinh đẹp.

“Thiếu gia, ngẩng đầu nhìn xem mấy giờ.” Phương Nghiên cười trêu chọc anh đầu tiên, Trần Mộ Dã nghe vậy thật sự ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chín giờ.”

Anh cười ngượng ngùng xin lỗi: “Ngại quá để mọi người chê cười.”

“Không sao, mọi người tha thứ cho cậu.” Trang Tinh lắc tờ bảo trong tay nói đùa.

“Anh có muốn ăn sáng không?” Trình Tây chỉ vào bữa sáng còn sót lại trên bàn, quan tâm hỏi anh: “Để lại cho anh.”

“Cho tôi?” Hắn dường như được sủng mà sợ, nói cảm ơn cô: “Cảm ơn.”

Buổi sáng, mấy người chán nản trong biệt thự.

Gần đến giờ cơm, tổ chương trình lại đột nhiên thông báo tạm thời sắp xếp một chuyến ra ngoài.

Khám phá Tân thành.

Là một thành phố cổ gần biển, danh lam thắng cảnh để check in có rất nhiều, những năm gần đây cũng dần nổi tiếng trên mạng.

Giữa trưa, nhóm người chậm rãi chuẩn bị xuất phát.

Chuẩn bị hai chiếc xe, hai người Quý Hòa Dã và Trang Tinh làm lái xe.

Xe dừng ở cửa, không có người nhúc nhích, Phương Nghiên nhìn Trần Mộ Dã hỏi: “Anh ngồi ở đâu?”

“Ở đâu cũng được.”Anh trả lời. Phương Nghiên chỉ vào xe của Tranh Tinh, đưa ra lời mời: “Vậy chúng ta ngồi chung trên xe đó nhé?”

Anh dừng một chút, gật đầu: “Được”

Hai người bọn họ đã lên xe của Trang Tĩnh, Trình Tây và Tô Duy Anh cũng tự động được phân vào xe Quý Hòa Dã, hai cô gái ngồi cạnh nhau, phía trước có một tài xế rất ngầu.

“Tiểu Dã, cậu có biết gì về đồ ăn ở đây không?” Tô Duy Anh từng cùng cậu ấy“hẹn hò, quan hệ tương đối thân thiết, nhanh chóng mở chủ đề.

“Không biết nhiều.” Quý Hòa Dã nói thật, tập trung nhìn con đường phía trước.

Hôm nay cậu đội mũ đen, mặc áo khoác denim, cổ tay áo được xắn lên, để lộ cổ tay trắng nõn đeo sợi dây xích bạc.

Nhìn qua là một chàng trai cực ngầu, cá tính, nhưng tính cách lại thiếu vài phần kiêu ngạo, còn đặc biệt ngoan ngoãn.