Chương 9

Mười giờ, đồng hồ phòng khách reo lên.

Mấy người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn nhau một cái, bầu không khí im lặng không tiếng động lan tỏa.

Các quy tắc của chương trình rõ ràng hiện lên.

“Vậy để tôi đi trước.” Quý Hòa Dã nhìn trái nhìn phải, lấy gối ôm trên đùi ra, đứng dậy không chút che giấu.

Có cậu ấy là người bắt đầu, mọi người đều ăn ý, tạm biệt nhau về phòng. Khi lên cầu thang, Trình Tây vô tình bị tụt lại phía sau, phía sau vừa vặn là Trần Mộ Dã.

Ánh mắt cô lơ đãng nhìn qua người anh, lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.

Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh, Tô Duy Anh ngồi khoanh chân xếp bằng trên thảm, cầm giấy bút suy tự, Trình Tây ngồi trên bàn làm việc, quay lưng về phía cô ấy.

“Cô viết cho ai vậy?” Tô Duy Anh chủ động hỏi, Trình Tây quay đầu, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Có thể là bạn đồng hành hôm nay của tôi.”

“Trần Mộ Dã?” Cô ấy khẽ mở mắt, có vẻ kinh ngạc nhưng cũng không bất ngờ, Trình Tây tò mò hỏi cô ấy:“Còn cô thì sao?”

Hôm nay, Tô Duy Anh gần như đã tiếp xúc với ba khách mời nam, người đi hẹn hò là Quý Hòa Dã, nhưng buổi chiều đi dạo cùng Trang Tinh, hai người còn phát hiện một tòa nhà ấm trồng hoa, quay về chia sẻ với mọi người.

Trình Tây nhớ tới cảnh cô ấy và Trần Mỗ Dã nói chuyện trên sô pha tối nay.

Tạm thời cũng không thể đoán được.

"Hừm..." Tô Duy Anh lộ ra vẻ suy nghĩ, chống cằm do dự một hồi, đột nhiên ngước mắt nhìn cô: "Có lẽ cũng đưa cho Trần Mộ Dã."

“Hả——?” Trình Tây sửng sốt hồi lâu, mới chớp mắt chậm rãi hỏi lại: "Tại sao?"

“Bởi vì bọn tôi có điểm giống nhau.” Cô ấy đưa ra một đáp án sâu xa, vẻ mặt nghiêm túc, Trình Tây chậm rãi gật đầu ra vẻ đã hiểu, lại đột nhiên thấy cô ấy cười tươi.

"Đương nhiên! Lý do quan trọng nhất là vì anh ấy đẹp trai!"

Lần này cô ấy không chút nghĩ ngợi ngồi thẳng dậy, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn.

"Hiếm khi gặp được soái ca cấp độ này ngoài đời, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy và cô từ bên ngoài đi vào, suýt chút nữa thì choáng váng. May mà nhớ ra mình đang ghi hình, bằng không sẽ mất mặt trước mặt khán giả cả nước.”

"Hiện tại không nắm bắt cơ hội quang minh chính đại, vậy còn đợi đến khi nào!"

Không biết vì sao, rõ ràng hiện tại hai người đều xem như quan hệ cạnh tranh, nhưng Trình Tây lại vô cùng đồng cảm gật đầu, thở dài.

“Đúng vậy, cơ hội khó có được.”

Hai người đột nhiên mở ra đề tài, cũng thân thiện hơn rất nhiều, giống như một cuộc nói chuyện ban đêm trong ký túc xá nữ, Trình Tây hoảng hốt nhớ tới chuyện lúc còn học cấp ba, các bạn nữ cùng nhau thảo luận những người nổi tiếng trong trường, khi đó, trung tâm nói chuyện chính là Trần Mộ Dã.

Thật không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.

Tựa như trắng sáng vĩnh viễn treo trên cao.

"Tôi thực sự không hiểu. Một người đẹp trai như vậy sao có thể tham gia chương trình hẹn họ để tìm bạn gái? Nếu không phải khí chất đặc biệt, tôi còn nghi ngờ anh ấy là tiểu sinh nhà nào tới đây ra mắt cơ.” Tô Duy Anh còn đang lải nhải, tính cách hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài, Trình Tây hoàn toàn tin cô ấy chính là một trạch nữ thích chìm vào thế giới ảo tưởng.

"Có thể... Có chút lý do cá nhân." Trình Tây nghe được một chút tin đồn, nhưng không tiện nói với cô ấy. Suốt ba năm cấp ba, Trần Mộ Dã chưa từng trải qua một mối tình nào, kể cả cho đến bây giờ.

Dựa vào ngoại hình và trình độ của anh chắc chắn sẽ không bao giờ thiếu người theo đuổi, loại hình nào cũng có đủ, thậm chí có người xuất sắc đến mức cô cảm thấy thua kém, nhưng Trần Mộ Dã vẫn luôn lịch sự từ chối.

Lúc còn đi học còn có thể giải thích là chuyên tâm học tập, nhưng lên đại học rồi ra ngoài làm việc thật đúng là khiến ta khó đoán được suy nghĩ của anh.

Suy đoán lớn nhất chính là anh còn chưa gặp được người mình thật sự thích.

Nhưng một người như anh sẽ thích người như thế nào?

Người đó phải tốt đến mức nào.

Trình Tây nghĩ đến đây, đột nhiên khổ sở không nói nên lời, có thể lần này cô sẽ trở thành người chứng kiến anh bắt đầu một mối quan hệ yêu đương chân chính.

Trong phòng không còn ai nói chuyện, khôi phục lại yên tĩnh.

Giấy viết thư do tổ chương trình cung cấp là loại giấy trắng bình thường, đựng trong một phong thư.

Trình Tây ngồi vào bàn, cầm bút, rất lâu không viết một chữ nào.

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, cô lại không thể nói được điều gì.

Đêm thật dài, tựa như đã qua rất lâu, Tô Duy Anh đẩy cửa ra ngoài lại đi vào, cuối cùng cô cũng cúi đầu, lần đầu tiên công khai viết tên anh trên giấy.

——[Trần Mộ Dã, rất vui được gặp anh]

Cô gấp tờ giấy cẩn thận, cho vào phong thư mang xuống lầu.

Nơi nhận thư ở bên cạnh vườn, mỗi người đều có hộp thư riêng, có hai nơi dành cho nam và nữ riêng biệt.

Cô tìm thấy tên Trần Mộ Dã, đúng như dự đoán, bên trong đã có hai lá thư nằm yên lặng ở đó.

Cô đặt phong thư của mình vào trong.

Ánh trăng sáng trắng, khu vườn yên tĩnh, thời gian như xuyên qua toàn bộ tuổi trẻ, mang theo cô nữ sinh trốn trong bóng tối, đứng dưới ánh trăng.

Việc trao đổi thư từ đã kết thúc.

Sau mười phút sẽ chuẩn bị đi kiểm tra hộp thư của mình.

Tim cô đột nhiên đập mạnh như trống trận, có hy vọng xa vời lại không dám.

Trình Tây là người cuối cùng xuống lầu, như thể ảo giác nhất thời xuất hiện, trong hộp thư viết tên cô, cô nhìn thấy bức thư trả lời nằm dưới ánh trăng.

Có chữ viết tay quen thuộc lại có phần xa lạ.

Chỉ viết hai chữ.

[Ngủ ngon.]