Chương 4

Đó là một buổi sáng rất bình thường. Làn sương hơi se lạnh, anh từ cổng trường bước vào, làn gió buổi sáng lướt qua bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, thiếu niên cao gầy vững chãi. Dưới ánh sáng vàng mờ nhạt, ngay cả tóc anh cũng tỏa sáng.

Đó là lần đầu tiên tôi đến muộn, cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh.

(Nhật ký quan sát thiếu niên C)

_

Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, không một gợn mây.

“Hôm nay sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của các bạn.”

"Có tất cả ba địa điểm, khách mời nam, nữ có thể tự do lựa chọn. Hai người ở cùng một địa điểm bắt đầu hành trình lãng mạn."

"Xin lưu ý, những vị khách nam được chọn tối qua có quyền biết điểm đến của nhà gái, hơn nữa còn có thể thay đổi lựa chọn.”

Trước màn ảnh, Trình Tây vừa biết được quy tắc này, lập tức sửng sốt.

Biết tổ chương trình luôn giỏi tạo điểm nhấn, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên đã "sóng gió" đến mức này, lần đầu gặp mặt biến thành hẹn hò, còn nữa, thật sự sẽ có người thay đổi lựa chọn sao?

Nghĩ đến đây cô lại căng thẳng muốn uống nước.

“Cẩn thận, son môi.” Tần Tình ở bên dưới cẩn thận nhắc nhở cổ.

Lần đầu chính thức xuất hiện trước màn ảnh, tổ chương trình đã chuẩn bị chu đáo phục vụ trang điểm cho từng khách mời, Trình Tây đã phải dậy trước hai tiếng, ngồi trước gương trang điểm lăn qua lộn lại một hồi.

Cuối cùng nghe tiếng một tiếng “Được rồi.” Trình Tây mở mắt ra, suýt nữa không không nhận ra chính mình.

Xinh đẹp đến mức không giống cô chút nào.

Làn da trắng như tuyết, lông mày đen vẽ nhẹ, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, tổng thể lớp trang điểm trong trẻo tự nhiên, nhìn qua như thể không có gì thay đổi, lại như tất cả đã thay đổi.

Trình Tây chỉ nhìn một cái, sau đó vội vàng quay đi, cảm thấy có hơi mất tự nhiên, người trong gương đẹp đến mức có chút xa lạ.

Về phần trang phục tổ tiết mục không tốn quá nhiều sức.

Tân thành là một thành phố ven biển phía nam, mặc dù vẫn còn là mùa đông, nhiệt độ vẫn ở mức ấm áp, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng là đủ.

Để thể hiện cuộc sống đời thường và giản dị khách mời, stylist đã chuẩn bị cho cô váy hai dây dài màu trắng cùng áo len cardigan, mái tóc đen mượt buông xõa tự nhiên.

Lúc chính thức khai máy, khoảnh khắc Trình Tây xuất hiện trước màn ảnh, không biết là một nhân viên công tác nào không nhịn được cảm thán một câu:

“Đẹp thật, cứ như đang trong phim thanh xuân.”

Trong phòng thu, một mình Trình Tây ngồi trước bàn, trên bàn đặt ba tấm bưu thϊếp chỉ địa điểm.

Tấm thứ nhất là công viên trò chơi, bên dưới có một hàng chữ viết tay.

[Hãy là một đứa trẻ hạnh phúc.]

Tấm thứ hai nhìn như một một hiệu sách bên bờ biển, ngoài cửa sổ nhìn ra là biển xanh vô tận, văn nghệ lãng mạn.

[Cùng nhau đi biển nào ~]

Tấm thứ ba đơn điệu nhất, chỉ có một cây đại thụ tươi tốt, không có gì ngoài màu xanh, giới thiệu càng đơn giản.

[ trời trong nắng ấm ]

Đúng là phù hợp với thời tiết hôm nay.

Trình Tây theo bản năng muốn bỏ đi, nhưng nhanh chóng hồi phục, không chút hy vọng nhìn vào ống kính.

“Chúng ta bên này có thể thể biết lựa chọn của khách nam không?”

“Không thể.” Tổ đạo diện vô tình trả lời lại.

Nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt, cố gắng kìm nén căng thẳng trong lòng, bàn tay dưới bàn nắm thật chặt.

Trình Tây hoàn toàn không có chút tin tưởng Trần Mộ Dã sẽ chọn mình.

Cơ hội duy nhất là cả hai chọn cùng một địa điểm.

Cô cố gắng ổn định lại hơi thở, cẩn thận phân biệt ba tấm bưu thϊếp trước mặt, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, cầm lấy tấm màu xanh lá cây.

“Tôi chọn trời trong nắng ấm.”

Thời gian chờ đợi thật sự quá dài, dường như tổ chương trình cố ý dùng cách làm mệt mỏi này rèn luyện tâm lý khách mời.

Trình Tây cảm thấy nhiệt độ trên người từ từ hạ xuống, đợi đến khi đầu ngón tay lạnh như băng, cuối cùng mới nghe được một tiếng như từ thiên đường vang vọng của tổ đạo diễn.

"Sáu vị khách mời đã lựa chọn xong, tiếp theo từng người sẽ đến địa điểm đã hẹn.”

Xe chậm rãi xuất phát, dọc theo đường thành phố đi thẳng một mạch. Không khí dần xuất hiện mùi vị nước biển, ẩm ướt hơi mặn, giống như soda muối biển vừa lấy từ tủ lạnh ra.

Cuối tầm mắt bắt đầu xuất hiện một ngọn cây xanh tốt.

Đó thực sự là một cái cây rất lớn, cao to sừng sững vươn cành lá đung đưa trong gió, mang theo sự ôn hòa cùng bao dung qua bao năm tháng.

Xe dừng hẳn, tổ đạo diễn ra hiệu cho Trình Tây đi xuống, theo sau là hai máy quay và một số nhân viên.

Lúc này, cô đã căng thẳng đến mức gần như phát run, sợ người đứng trước mặt mình là anh, nhưng cũng sợ không phải là anh.

Mâu thuẫn cùng lo sợ trộn lẫn với nhau khiến đại não không cách nào duy trì suy nghĩ bình thường, giống như có vô số kẻ ác nhảy nhót bên trong, chỉ còn lại bản năng điều khiển cơ thể cô tiến lên.

Đây là một công viên thành phố rất lớn, đồng cỏ bao la, viền xanh ẩn mình trong khu rừng phía xa, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió.

Trước mặt cô là một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh đồi là thân cây cao vυ"t, cành lá xum xuê, đung đưa theo gió.

Trình Tây đi dọc theo con đường dưới chân, đoạn đường uốn khúc trong bãi cỏ, rồi biến mất giữa một vùng xanh thẳm.

Cô xách váy, chậm rãi đi về phía trước.

Máy bay không người lái trên cao phát ra tần số vỗ cánh như ong mật giữa trong không trung.

Từ xa nhìn lại, giữa một khoảng xanh tươi, chỉ có làn váy trắng phấp phới, thỉnh thoảng quét qua mắt cá chân trắng nõn, bóng lưng cô gái khẽ đung đưa, như đang bí mật đi hẹn hò với người trong mộng.

Trình Tây cảm thấy bên tai càng thêm yên tĩnh, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp không tiếng động.

Cô gần như quên mất bản thân mình đang tham gia chương trình.