Chương 1.1

Máu, nhỏ giọt trên mặt đất.

Bạch y đã bị nhuộm thành màu đỏ đậm , mái tóc dài như mực buông xõa tùy ý, chỉ lộ ra một nửa dung mạo của người nọ. Đôi mắt y hơi rũ xuống, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự nhìn một chỗ, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng y không giảm đi một chút hạo nhiên chính khí.

Đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh……lại rơi xuống nông nỗi như này.

Y tựa hồ không cảm giác được trên lưng vết thương thấu xương, trầm thấp cười một tiếng, tựa hồ tự giễu, lại phảng phất châm chọc. Cố Niệm chân nhân, trưởng lão của phái Tử Tiêu……bị biến thành ma tu lô đỉnh, thực sự nực cười.

Huyền y nam tử phía sau vẻ mặt phẫn nộ, tay cầm một cây roi dài nhuốm máu, ma khí không thể khống chế tràn ra, khiến sắc mặt hắn càng thêm đáng sợ. Tay hắn giơ lên, toàn bộ linh lực trong cơ thể dồn hết vào trong roi dài, hắn hung hăng đánh vào sống lưng Cố Niệm. Da thịt trong nháy mắt nổ tung, xương cốt trắng bệch dưới ánh nến mờ ảo.

“Ngươi làm sao chạy trốn……” Thiên Ma Tông tông chủ Vân Diễm đế quân cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khát máu lạnh lùng, “Xem ra ta vẫn đối với ngươi quá tốt……”

Hắn đã đem hết thảy tốt nhất đều cho người này, tại sao lại chạy trốn!

Cố Niệm không nói gì, trong mắt hiện lên một tia châm chọc. Y bị giam cầm ở trong Vô Cực Cung này, ngày đêm thải bổ…… Nguyên Anh tu vi đột ngột giáng xuống Kim Đan. Bây giờ, ngay cả phía trên Kim Đan cũng có vết nứt, có thể không bao lâu nữa sẽ rơi xuống Trúc Cơ……

Roi dài quất ở trên không, đánh y một lần nữa. Da thịt ở hai chân chạm phải gai ngược trên roi dài, lập tức toét ra, tiếng xương gãy vang lên rõ ràng, thân thể không tự chủ lắc lư, nhưng bị xiềng xích giữ chặt. Cố Niệm nuốt xuống hương vị ngọt tanh trong miệng, rũ mắt xuống.

Đôi chân vốn căng cứng vì đau, giờ như mềm nhũn treo lơ lửng trên không trung, nhưng người phía sau không chút lưu tình mà thấp giọng cười nói: “Bản tôn đánh gãy chân của ngươi, ngươi chạy không nổi sao? Cố Niệm, có thể ngoan ngoãn ở lại Thiên Ma Tông được không?”

Cố Niệm gần như hôn mê, mí mắt không hề run rẩy.

Phệ Hồn Tiên trong tay Vân Diễm lại đánh vào người y, hai chân vốn đã mềm nhũn run rẩy yếu ớt, xương cốt lại gãy vụn, da thịt nếu không kéo chặt, trên dưới người y sẽ chia lìa. Huyền y nam tử hô hấp thô nặng, lửa giận tưởng chừng tiêu tan lại hóa thành khúc mắc trong lòng hắn giờ phút này.

Vì sao y không cầu xin tha thứ?!

Tay nắm chặt roi dài, cuối cùng cũng buông ra. Hai luồng ánh sáng đen kịt xẹt qua, sợi xích sắt trói chặt cổ tay Cố Niệm lập tức đứt lìa. Vân Diễm ôm lấy y, mặc dù vẻ mặt vẫn còn tức giận, nhưng động tác lại vô tình nhẹ nhàng. Lông mi của người được ôm trong lòng khẽ run lên, trong lòng có một dự cảm bất an xẹt qua.

Khoảnh khắc khi y được đặt lên giường, Cố Niệm vẫn chưa từng biến sắc trước Phệ Hồn Tiên, không khỏi tái nhợt.

Quần áo mặc lâu ngày dễ dàng bị xé rách, y mở mắt ra. Cơn tức giận quái dị lúc này cũng mất đi khí thế, thanh âm y khàn khàn, phản phất ngửi được mùi máu tanh nồng nặc —— “Ngươi thả ta đi.”

Trong nửa năm bị giam cầm, cơ hồ ngày đêm xảy ra sự việc khiến tay y run rẩy. Là một nam nhân, y lại phải nằm dưới thân người khác hầu hạ, trở thành một lô đỉnh thấp hèn……

“Sợ không?” Vân Diễm siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của y, làn da trắng như ngọc lập tức để lại một vết đỏ đậm. Hô hấp dần dần trở nên khó khăn, hai chân đã gãy, nhưng giờ phút này y ngay cả giãy dụa cũng không thể……