Chương 1.2

“Còn dám trốn một lần, bản tôn liền bắt ngươi một lần.” Hai tay bóp chặt đốt xương mỏng manh, chỉ cần dùng một chút sức lực, người đã trở thành tâm ma của hắn sẽ biến mất khỏi thế gian, đôi mắt của Vân Diễm hơi hơi nheo lại, nhìn hơi thở của Cố Niệm ngày càng nặng nề……“Cố Niệm!” Ngay giây phút đối phương sắp ngộp thở mà chết, hắn vội vàng buông tay ra. Người trên giường kịch liệt ho khan, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt phản chiếu bờ môi đỏ tươi. Vân Diễm nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi vết máu trên khóe môi y, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đen láy hờ hững của Cố Niệm.

“Chỉ cần ngươi đừng chạy trốn…… Bản tôn cái gì đều có thể cho ngươi, như thế nào?”

“Ngươi để ta đi.” Tiếng nói như cũ khàn khàn, hắn phảng phất không nghe được đối phương nói gì, ánh mắt bình thản, không chút cảm xúc.

Vân Diễm chậm rãi cười nhẹ, ánh mắt u ám. Hắn cố nén tức giận của mình mới không một chưởng đánh chết y, mà từ từ liếʍ hết máu trên tay.

“Cố Niệm, ngươi vĩnh viễn là của bản tôn.” Khóe môi gợi lên, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi bị máu nhiễm hồng kia. Người trên giường nắm chặt năm ngón tay, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Huyết tinh chi khí càng thêm nồng đậm, ngay cả gỗ vàng được chạm khắc cũng bị nhuộm đỏ tươi.

Nói không hẳn là một hồi giao hoan, không bằng nói là đơn phương thi bạo. Hai chân đã gãy, Cố Niệm không cách nào giãy giụa, chỉ có thể thừa nhận tàn bạo của đối phương. Các vết nứt của Kim Đan dần dần tăng lên, cuối cùng bị vở trong quá trình thải bổ. Cơn đau do tu vi đột ngột giảm xuống lan từ đan điền đến tứ chi, nhưng y lại không rên một tiếng.

Lông mày y nhíu chặt, cánh môi đã bị giảo phá, thân thể hoàn toàn trần trụi bị che kín bởi dấu vết hoan ái. Toàn thân tựa hồ bị nghiền nát, máu gần như cạn kiệt, cùng lắm miễn cưỡng treo một hơi. Giờ phút này, y ngay cả khóe môi cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong lòng Vân Diễm.

Nam nhân thỏa mãn xong nhẹ nhàng bế y lên, nhìn thấy vết tích trên người Cố Niệm là của chính mình, hắn khẽ nhếch môi, hiển nhiên rất vui vẻ. Bước vào suối nước nóng Huyền Ngọc ở phía sau cung điện, Vân Diễm lấy ra thuốc mở Bách Linh Ngọc nhẹ nhàng lau trên lưng y. Thương tích trên da thịt tiếp xúc đến linh đan diệu dược nháy mắt khép lại, chỉ để lại một vết hồng nhạt.

Đôi mắt Cố Niệm hơi run lên.

“Ngoan ngoãn ở lại đây, muốn cái gì, bản tôn đều sẽ cho ngươi.” Vân Diễm dùng động tác quen thuộc giúp y rửa sạch cơ thể, thân thể nhớp nháp lập tức thoải mái thanh tân lên. Hai chân cũng được băng bó lại, nơi liên tục chảy máu đã lành, nhưng phần xương gãy ở bên trong cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Cố Niệm dựa vào trong l*иg ngực hắn, hai mắt nhắm chặt, không nói nhiều lời.

Y có thể cảm thấy……Đối phương đang giúp y rửa sạch. Y không tin Thiên Ma Tông tông chủ Vân Diễm đế quân sẽ quan tâm đến một lô đỉnh……

Hà tất hạ mình làm điều đó cho một tù nhân như y?

Mái tóc dính máu cũng nhẹ nhàng tẩy sạch, Vân Diễm lại cho y ăn một viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan. Hai má Cố Niệm vốn tái nhợt lập tức hồng hào, y thần sắc lạnh băng nhìn thoáng qua hắn một cái, mi mắt lại rũ xuống.

Phủ thêm áo ngoài, lại bị đặt phía trên giường. Chiếc giường nhiễm huyết đã sớm được người hầu thay đổi, chăn đệm sạch sẽ phi thường mềm mại. Vân Diễm không khỏi rũ mắt, nhìn đôi chân vẫn bất động của y.

“Còn dám trốn nữa, không đơn giản là đánh gãy chân đâu.” Vân Diễm lạnh giọng uy hϊếp, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của y, lại nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa đôi chân mảnh khảnh của y.

“Đế quân cư nhiên vì một kẻ hèn lô đỉnh mà tốn nhiều thời gian như vậy……” Cố Niệm mở to hai mắt, cười lạnh một tiếng, “Trúc Cơ kỳ lô đỉnh, không biết đế quân có thể thải bổ bao nhiêu lần?”

“Ngươi đừng vọng tưởng chọc giận bản tôn.” Ở đối phương đan điền hạ cấm chế, Vân Diễm lại nhìn đôi chân đã bị hắn đánh gãy, thế nhưng có chút không đành lòng. Hắn chưa từng muốn thật sự tổn thương đến Cố Niệm, chỉ vì lửa giận khó ức chế, thất thủ đánh gãy xương y.

Trong nhiều năm qua, vô số người đã bị hắn gϊếŧ, nhiều đếm không xuể, hiện giờ hắn lại cảm thấy áy náy khi đánh gãy chân một người……

“Ha ha……” Cố Niệm chỉ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy châm chọc. Cảm giác ghê tởm giữa hai chân còn chưa tiêu tán, từ Kim Đan rơi xuống Trúc Cơ, thân thể đã sớm mệt mỏi, trước đó cố gắng chống đỡ một hơi, mới không ngất đi.

Người nọ vẫn còn ở đây…… Chính mình, sao có thể yếu thế……

Trên hai chân truyền đến cảm giác lạnh lẽo, y lại ngước mắt lên, liền thấy nam nhân đó đang bôi thứ gì lên chân mình. Thấy y mỉa mai, Vân Diễm hơi không hài lòng, nhưng không hề quở trách y, tiếp tục từ từ bôi thuốc mở Xích Viêm Sinh Cơ lên chỗ xương gãy.

“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Sau khi thoa thuốc xong, hắn dùng chăn lụa băng ngọc đắp cho y. Vân Diễm nghĩ đến lúc tiếp xúc dạ thịt nóng rực của đối phương, du͙© vọиɠ vốn bị kìm nén có chút bùng cháy. Ánh mắt tối tăm không rõ, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ trên cánh môi y một lát, cuối cùng xoay người rời đi.

Cố Niệm ở trên giường mở mắt ra, lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm thấy. Trốn thoát thất bại……Tu vi của y cũng rơi xuống Trúc Cơ. Mọi người đều cho rằng Cố Niệm đã chết, vậy từ nay về sau, chẳng lẽ y vĩnh viễn trở thành Vân Diễm đế quân cấm • luyến sao?

Như thế nào…… Cam tâm……