Chương 2.1

Ngủ say đã lâu, dường như đã biến mất từ khi y chạy trốn. Giấc mơ dù sâu đậm đến đâu thì cũng sẽ có lúc phải chia xa. Ý thức nháy mắt tỉnh táo, cố ý hạ thấp tiếng bước chân bên tai trở nên rõ ràng, đó không phải Vân Diễm cường tráng nam nhân, mà giống như của một hài đồng.

Cố Niệm lông mi khẽ run, ngay sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“A…… A a a, Cố…… Cố công tử, ngài tỉnh rồi.” Trong tay bưng chậu rửa mặt chạm trổ hình rồng quấn cành sen bằng ngọc đen, nha đầu nhìn không quá 13 tuổi liền hoảng sợ lay động chậu nước vài cái, vội vàng đặt chiếc chậu lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Nàng có vẻ rất căng thẳng, vừa lo lắng vừa tò mò nhìn Cố Niệm, hai tay vô thức vặn xoắn vạt áo.

“Ngươi là……” Dù cho tu vi của y đã hạ xuống Trúc Cơ, nhưng Cố Niệm vẫn có thể nhìn ra thiếu nữ trước mắt không phải tu sĩ nhân loại. Tóc hai bên buộc gọn gàng, rũ xuống, mỗi bên ghim một bông hoa Ngọc Trâm. Khuôn mặt mang theo nét trẻ con phá lệ mượt mà, một đôi mắt đen tuyền khẽ nhìn Cố Niệm. Một lúc sau, như thể ngại ngùng, lại cuối đầu xuống.

“Nô…… Nô tỳ tên là Ngọc Trâm, à…… May mà ta được đế quân khai sáng, phụng mệnh hầu hạ Cố công tử.” Tiếng nói cũng mềm mại tinh tế, Ngọc Trâm lại trộm nhìn thoáng qua Cố Niệm, tay xoắn vạt áo của nàng càng trở nên lúng túng.

“Cố công tử đã muốn dậy chưa?” Ngọc Trâm lại bưng chậu rửa mặt lên, “Đế quân hạ lệnh…… Chờ Cố công tử dậy, hầu hạ Cố công tử rửa mặt.”

Cố Niệm vừa định nói “Được”, hai chân truyền đến cảm giác vô lực lại nhắc nhở y, chân y thật sự đã bị đánh gãy. Tự chế giễu chính mình, y dùng hai tay chống đỡ bản thân dựa vào thành giường.

“Cố…… Cố công tử?” Ngọc Trâm nghiêng đầu, cũng không hỏi gì, chỉ đưa chậu nước đến trước mặt y, “Xin……xin rửa tay.”

Nàng vừa muốn lấy chiếc khăn treo bên cạnh, liền nghe thấy cửa của Vô Cực Cung đẩy ra. Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Diễm thân mặc vân cẩm triền long huyền y bước vào. Thấy Cố Niệm đã ngồi dậy, hắn không khỏi tăng tốc, sau đó lại khôi phục trầm ổn.

Cố Niệm chỉ liếc hắn một cái, vội vàng giấu đi phẫn hận trong lòng, rũ mắt hướng chỗ khác. Sợi tóc xõa xuống che nửa khuôn mặt.

“Đế quân……” Ngọc Trâm hốt hoảng thỉnh an, Vân Diễm phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài. Cửa cung lại đóng, dưới ánh nến lay động, khuôn mặt thanh tú của Cố Niệm càng thêm tinh xảo.

Bầu không khí nháy mắt đình trệ.

Vân Diễm thấy y không nhìn mình, khẽ cau mày. Vừa muốn trực tiếp nắm y hàm dưới, ngay sau đó lại do dự mà thu hồi tay.

“Ngươi tỉnh rồi.” Tiếng nói trầm thấp, không phân biết được hỉ nộ.

Cố Niệm chậm rãi quay đầu lại, trong mắt ánh nến lập loè, rõ ràng mặt không có biểu cảm, pha chút mỉa mai. “Nếu không phải đế quân thủ hạ lưu tình, hiện giờ Cố mỗ sớm đã hóa thành cát bụi rồi.”

Vân Diễm vuốt ve tóc của y, động tác thong thả mà ôn nhu. Hắn tựa hồ không quan tâm đến thái độ của đối phương, nhẹ nhàng vén một sợi tóc lên, hôn xuống.

“Ngươi đang trách bản tôn.”

“Không dám.” Y lại quay đầu đi chỗ khác, không nói gì nữa. Hiện giờ y bị giam lỏng trong Vô Cực Cung này, nhất thời có miệng lưỡi lanh lẹ cũng chẳng có tác dụng, chỉ để cho hắn biết được hỉ nộ của y mà thôi.

Vân Diễm đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần, vạt áo bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế mê người. Cố Niệm phảng phất không hề hay biết giống nhau, cũng không chống cự, chỉ là hờ hững cuối đầu. Vân Diễm nhẹ nhàng nghịch nghịch lọn tóc trước ngực y, thấy y hồi lâu không có phản ứng, trong mắt càng thêm u ám.

Một mạt tức giận xẹt qua trong mắt hắn, chiếc cổ mảnh khảnh của y nháy mắt bị kiềm chế. Cố Niệm cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn hắn, một tia sợ hãi cũng không có.