Chương 10.1

Cố Niệm tỉnh lại, phát hiện chính mình đã nằm trên giường. Vòng eo vẫn còn đau nhức của y đã bình phục, y ngồi dậy nhưng không thấy Vân Diễm đâu cả. Ngọc Trâm đứng ở một bên, thấy y đứng dậy liền vội vàng tiến tới hầu hạ.

“Đế quân đâu?” Nghĩ đến hôm qua đối phương ôn nhu lải nhải, Cố Niệm thái độ nhẹ đi rất nhiều. Sau khi rửa tay xong, y uống trà, lấy một quyển sách rồi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.

“Có hộ pháp tới tìm, đế quân liền đem công tử ôm lên giường.”

“Ừ.” Tâm tình rất yên ổn, có lẽ vì quen với cuộc sống như vậy nên y cảm thấy không tồi. Tu vi đã được khôi phục đến Kim Đan cũng không mang đến bất kỳ thay đổi nào cho Cố Niệm, việc thoát khỏi cuộc sống cống hiến cho tu vi, đan dược và công pháp trước đây dễ dàng hơn nhiều so với y tưởng tượng.

Ngọn nến đỏ thỉnh thoảng lay động, sáp giống như máu chảy xuống thành đèn. Cố Niệm ngước mắt, quay đầu nhìn về phía cửa cung, sau đó lại cuối đầu, tiếp tục lật xem tạp ký trong tay.

Qua một ngày, Vân Diễm mới một lần nữa đi vào Vô Cực Cung.

Hắn có vẻ hưng phấn không tả xiết, nhìn thấy Cố Niệm cùng mình đánh cờ, liền gọi một tiếng “A Niệm” rồi ôm y vào lòng ngực. Cố Niệm ngẩn đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày đem hắn đẩy ra.

“A Niệm……” Vân Diễm hôn lên trán y, nghĩ đến y sẽ cho hắn sinh hạ hài tử, cam tâm tình nguyện cùng hắn kết làm đạo lữ, hắn không khỏi vui mừng. Vừa trở lại Thiên Ma Tông, hắn đã ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị lập nghi thức khế ước. A Niệm của hắn…… Tất nhiên phải cho y những điều tốt nhất.

“Đế quân.” Giữa mày bị hôn có chút ướŧ áŧ, Cố Niệm có chút kinh ngạc trước tâm tình tốt của Vân Diễm, “Chuyện gì mà như thế……”

“Bản tôn nghĩ đến ngươi, A Niệm.” Tiếng nói có chút trầm thấp, Vân Diễm trực tiếp ôm Cố Niệm lên. Cố Niệm hơi kinh ngạc, lúc y bị đặt lên giường, thầm nghĩ quả nhiên như thế.

Cùng Vân Diễm kết thành đạo lữ, chuyện này không thể từ chối được. Tuy nhiên nghĩ đến ba ngày vui thích đã qua, Cố Niệm có chút kháng cự, nhưng lúc này Vân Diễm đã cuối đầu hôn lên môi y, lỡ đãng kéo dài.

Lần ân ái này không kéo dài liên tục ba ngày, nhưng như cũ vẫn khiến Cố Niệm hơi mệt mỏi. Thân thể vô cùng lầy lội, y xụi lơ được Vân Diễm bế vào bể tắm. Nước suối ấm áp bao bọc lấy y, y than nhỏ một hơi, sau đó y phát hiện có đan dược áo vào môi của mình.

“Ăn vào.” Yêu thương sờ sờ trán Cố Niệm, Vân Diễm nhẹ nhàng đem sinh con đan đẩy vào trong miệng Cố Niệm. Y đã quen bị cho ăn đan dược, có lẽ là để giảm bớt mệt mỏi, nhưng Cố Niệm cũng chưa từng để ý đến. Thân thể được cẩn thận rửa sạch, bàn tay của Vân Diễm nán lại trên cái bụng phẳng lì của Cố Niệm một lúc lâu, mới miễn cưỡng rời đi.

“A Niệm, bản tôn ngày ngày ở bên cạnh ngươi, tốt không.” Vân Diễm cũng không biết được giữa người yêu sẽ làm chút chuyện gì, chỉ thuận theo bản năng giữ Cố Niệm ở bên người, nhưng Cố Niệm hơi nhíu mày, thấp giọng dò hỏi: “Đế quân mỗi ngày không cần tu luyện sao?” Ở cùng y…… Chẳng qua là ôm y ngồi trong tiểu đình một ngày, hoặc làm cái việc đáng xấu hổ đó.

“Tạm thời không cần.” Nghĩ đến y sinh con, Vân Diễm nắm lấy tay y nhẹ nhàng hôn lên, “Nếu ngươi cảm thấy Vô Cực Cung này nhàm chán, bản tôn sẽ dẫn ngươi đi Vân Hà Hải Thiên.” Không phải muốn Cố Niệm chạy trốn, cho nên mới nhốt y ở Vô Cực Cung. Nhưng hiện giờ muốn y cam tâm tình nguyện cùng hắn kết thành đạo lữ, có lẽ hắn không nên làm như vậy.

“……Không cần.” Cố Niệm lắc đầu từ chối, từ trong nước đứng lên, phủ thêm bạch y. Với thực lực hiện tại của y, không có khả nặng thoát khỏi Vân Diễm, cho dù sư phó đến cũng không thể cứu y. Thế nhân cho rằng y đã chết, tùy tiện cùng Vân Diễm xuất hiện ở Vân Hà Hải Thiên, nhất định còn có tin đồn khác……

“Vô Cực Cung rất tốt.” Nhìn thấy Vân Diễm vẻ mặt lạnh lùng, Cố Niệm nhẹ giọng giải thích: “Tu thân dưỡng tính.”

Lại bị ôm vào trong lòng, y ở trong lòng thở dài một tiếng. Vân Diễm hơi không vui, nhưng hắn lúc này có kiên nhẫn nên chưa từng mở miệng trách cứ y, mà lại bế y đến trước điện, “Không sao, chỉ cần A Niệm thích là được rồi.”

Tiếng nói trầm thấp, không hề bạo ngược như lúc trước. Cố Niệm ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hắn, môi hơi mím, ánh mắt có chút mệt mỏi, lưng vẫn tê dại, lúc này chân y xác thực hư nhuyễn……

Về sau, cuộc sống mỗi ngày đều như vậy.

“A Niệm.” Vân Diễm còn chưa mặt áo ngoài, thậm chí còn không cài vạt áo, đi nhanh ôm Cố Niệm vào phòng ngủ. Chiếc giường nguyên bản dơ bẩn đã được thay mới, nhìn không ra chuyện lúc nãy hai người đã làm, chỉ là trong không khí vẫn còn một mạt xạ hương.

“Mệt mỏi sao?” Thấy y rũ mắt, động tác của Vân Diễm không khỏi mềm mại đi rất nhiều. Gương mặt của Cố Niệm bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng đỏ, cánh môi phiếm ánh nước, trong rất mê người.

“……Ừm.” Y ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại. Vân Diễm cưỡng ép nâng tu vi của y lên đến Kim Đan trung kỳ, lúc này y cũng không yếu đuối như lúc ở Trúc Cơ. Nhưng khi đối mặt với hắn, Cố Niệm như cũ không biết phải làm sao.

Đạo lữ……

“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Tuy rằng hắn muốn cùng y nói chuyện nhiều hơn, nhưng thấy Cố Niệm bộ dạng mệt mỏi, Vân Diễm cũng không dò hỏi gì. Ôm y cùng nhau lên giường nằm xuống, hắn tham luyến ngửi mùi hương trên cổ y, “A Niệm, bản tôn bồi ngươi.”

Thân thể hoàn toàn bị ôm lấy, bàn tay ấm áp của nam nhân vuốt ve bụng y, thập phần an phận. Ánh mắt Cố Niệm hơi phức tạp, cũng không hề quay đầu nhìn hắn, y cuộn tròn vùi mình trong chăn. Ngay khi Vân Diễm cho rằng không có bất luận câu trả lời nào, y đã thấp giọng đáp một tiếng.

“…… Được.”

Người phía sau giống như một đứa trẻ, nhất quyết ôm chặt lấy y. Cảm nhận được Vân Diễm tiếp cận làn da mỏng manh quanh cổ y, Cố Niệm vốn dĩ chưa đi vào giấc mộng cũng hơi co rúm lại. Vân Diễm biết y chưa ngủ, liền mổ mổ vào làn da còn mang theo dấu hôn.