Chương 10.2

“A Niệm, ngươi vừa ý duyệt bản tôn.” Biết rõ đáp án không có khả năng thỏa mãn hắn, Vân Diễm vẫn mở miệng. Chẳng qua hắn không để ý đến đáp án, hắn chỉ thưởng thức sợi tóc đen như mực của Cố Niệm.

Cố Niệm thần sắc hơi giật mình, môi không khỏi hé ra.

Y…… Vừa ý duyệt Vân Diễm?

Không thể nào. Cũng chính Vân Diễm đã bắt y cầm tù ở Thiên Ma Tông, cũng chính Vân Diễm ngày đêm thải bổ, thậm chí đánh gãy chân y……Cho dù bây giờ y bị ép cùng hắn kết thành đạo lữ……

Nhưng mà chữ “Không”, lại có vài phần khó nói ra.

Nếu hai người bọn họ không phải hiện giờ quan hệ, có lẽ có thể trở thành bạn tốt…… Dù cho Vân Diễm tính tình bất thường, nhưng có lúc lại ôn nhu……

Nhưng mà, hắn là ma tu.

“Vì sao ngươi phải làm ma tu.” Cố Niệm chậm rãi xoay người, thở dài một tiếng. Vân Diễm thân là Thiên Ma Tông đế quân, đương nhiên tư chất không người nào có thể so sánh được. Nếu là làm đạo tu, có lẽ là một tôn chủ được kính trọng rồi, hà tất giống hiện giờ như vậy…… Thanh danh hỗn độn.

Vân Diễm nhìn y với ánh mắt đặt biệt thâm thuý. Hắn biết Cố Niệm sẽ không nhớ đến đứa bé 6 tuổi mà y đã cứu năm đó, nhưng mà vào lúc này lại có chút khó mở miệng. Hắn đối với y hận cũng thế, yêu cũng thế…… tất cả đều đối với y là từ một lần hành hiệp trượng nghĩa mà thôi. Trong lòng vạn ngàn cảm xúc, nhưng hắn không muốn nói cho y biết chuyện đã xảy ra lúc trước, ngược lại cười lạnh một tiếng.

“Vậy còn đạo tu thì sao?” Vân Diễm trong mắt lóe lên châm chọc, “Đạo tu tự xưng là hạo hiên chính nghĩa, nhưng cũng giống nhau vì tu vi của mình mà làm hết chuyện thương thiên hại lí. Cuối cùng thì có đủ mọi lý do, cực kỳ dối trá!”

Cố Niệm hơi giật mình, y ngơ ngát nhìn hắn.

“Ngươi cho rằng Thiên Ma Tông làm ra tất cả những chuyện thương thiên hại lí sao?” Vân Diễm đem sợi tóc nhẹ nhàng đặt trước ngực y, “Chỉ là có tội mà thôi. Nếu bản tôn không kịp thời phát hiện, A Niệm cũng liền bị những người giả mạo người trong Thiên Ma Tông tru sát……” Lời còn chưa dứt, liền thấy Cố Niệm hai mắt trừng lớn.

“Giả mạo……?” Y không thể tin mở ra môi, lúc trước không phải Thiên Ma Tông chặn y cùng môn phái đệ tử vây ở Vân Trung thành…… Đánh lén sau lưng đến nỗi y ngất? Khi tỉnh lại liền thấy Vân Diễm, sau đó hắn cưỡng ép đem y thải bổ……

Cố Niệm đồng tử co rụt, sao có thể……

“Không phải ngươi đem ta bắt tới cầm tù tại đây……” Vẻ mặt y chứa đầy khϊếp sợ cùng mê mang. Gò má áp vào l*иg ngực ấm áp của hắn, Cố Niệm ngơ ngác lắc đầu, “Sao có thể……”

Là ai sẽ phái người giả mạo đệ tử Thiên Ma Tông để gϊếŧ y? Y chưa bao giờ cùng ai kết oán……

“Bản tôn vì sao phải bắt ngươi.” Vân Diễm cau mày, có chút không vui, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào sống lưng trấn an y. “Những người giả mạo đó chẳng qua nguỵ làm ma khí, bản tôn cũng muốn thăm dò xem những người giả mạo đó đến từ đâu, chỉ là……không còn thi thể nên không có dấu vết để tìm ra.”

Thấy cả người Cố Niệm máu me một khắc, hình bóng mà hắn đè nén trong lòng bao năm nay trong phút chốc trùng hợp với y. Vân Diễm nháy mắt tức giận, ngay lập tức tiêu diệt địch quân hôi phi yên diệt.

Ý thức của Cố Niệm có chút hỗn loạn, mọi thái độ của y đối với Vân Diễm đều bị đảo lộn vì sự việc này. Điều khiến y khó hiểu chính là, rốt cuộc là người phương nào muốn mạng của Cố Niệm y……