Chương 11.1

Vân Diễm vẫn sẽ đến gặp y.

Nghĩ đến việc kết hôn và sinh con, Vân Diễm rất khó chịu nhưng vẫn rất kiên nhẫn ở bên cạnh Cố Niệm. Cố Niệm vẻ mặt hờ hững, sách vở trong tay cũng không thú vị. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, y có chút cứng đờ mím môi.

“Đế quân không cần ngày ngày nhìn chằm chằm Cố mỗ.” Như vậy thật cẩn thận ở bên cạnh y, cho dù Cố Niệm cực kỳ khó chịu, y cũng sẽ không tự làm hại mình. Giả vờ thản nhiên lật trang, y lại cười nhẹ một tiếng, “Cố mỗ sẽ không biết lượng sức mà chạy trốn.”

“Ngươi đừng hòng trốn.” Vân Diễm sắc mặt tối sầm, thấp giọng mắng. Nhưng nháy mắt, hắn ý thức được mình không tới để dám thị đối phương, hắn cau mày bình tĩnh lại, “Đừng ngày nào cũng đọc sách, bản tôn sẽ dẫn ngươi đi tham quan Thiên Ma Tông, như thế nào.”

Cố Niệm ngẩng đầu, trên khuôn mặt tinh xảo không có chút biểu tình nào. Bỗng nhiên nghiêng đầu đi, lông mi tản ra một vệt nhỏ, đôi môi mỏng hơi hé ra, gần như thản nhiên nói ra hai chữ: “Không ổn.”

Trong mắt hiện lên một tia châm chọc, lại giấu giếm tự giễu. Cố Niệm cười lạnh một tiếng: “Để cho mọi người biết Cố mỗ là đế quân lô đỉnh?”

“Bản tôn chưa bao giờ coi ngươi là lô đỉnh!” Vân Diễm đặc biệt không vui thì thầm, đối mặt với giọng điệu châm chọc của Cố Niệm, sắc mặt của hắn có chút u ám, nhưng sau cùng nhớ tới chuyện sinh con đan, hắn lại chậm rãi nói, “Bản tôn chỉ sợ ngươi sẽ nhàm chán……”

“……Nhàm chán,” y ngước mắt lên, khóe miệng mang theo một mạt như cười như không, ngay sau đó lại nhẹ nhàng bâng quơ cuối đầu, “Vậy tại sao ngươi không để ta đi?”

Vân Diễm sắc mặt hoàn toàn chìm xuống.

“Bản tôn đã nói, ngươi đừng hòng trốn thoát!” Một tiếng gầm lạnh như băng tràn ngập sát khí vang lên trong đại sảnh, Cố Niệm đầu ngón tay cứng đờ, thậm chí không ngẩng đầu lên. Vân Diễm càng tức giận hơn, nắm chặt nắm đấm, nhưng không có động tĩnh gì xảy ra.

“Cố Niệm, ngươi quả nhiên vẫn muốn rời khỏi bản tôn.” Cắn răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều chứa đầy lửa giận, “Ngươi là bản tôn đạo lữ!”

Nghe được hai chữ “đạo lữ”, Cố Niệm lông mi run rẩy, vẻ mặt vốn thanh lãnh cũng hoảng loạn một lát. Y nhắm mắt lại, bình tĩnh hít một hơi, ngay sao đó lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Thì tính sao.” Nhìn thẳng vào mắt Vân Diễm, y chậm rãi mở miệng: “Ngươi là ma tu, ta là đạo tu. Ngươi và ta vĩnh viễn không có khả năng kết làm đạo lữ!”

“Cố Niệm!”

Vân Diễm lập tức tức giận, đập bàn gỗ thành từng mảnh, Cố Niệm bị tiếng gầm của hắn làm cho kinh hãi, toàn thân trở nên căng thẳng. Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Y đang làm cái gì? Y cư nhiên khıêυ khí©h hắn……

Nam nhân lửa giận không thể kìm chế được, nhưng khi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Cố Niệm, hắn mơ hồ hối hận. Đã tốn nhiều công sức để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, nhưng hiện giờ bởi vì một số nguyên nhân không thể giải thích được làm thay đổi.

“…… Bản tôn sẽ sai người tới đổi bàn ghế.” Hít sâu một hơi, hắn khoanh tay đứng lên, “Các đồ dùng trong Vô Cực Cung có thể đổi mới. A Niệm thích gì thì hãy nói với bản tôn.”

Cố Niệm dường như chưa từng có, quyển sách trong tay rơi xuống đất, được Vân Diễm nhặt lên. Y ngơ ngác tiếp nhận, đôi mắt đen nhánh đầy hoang mang. Hai người giằng co hồi lâu, y mới thấp giọng “ùm” một tiếng.

Thần sắc một lần nữa khôi phục lạnh nhạt, cảm xúc trong mắt y so với lúc trước còn ít hơn. Bàn gỗ vỡ vụn trước mặt, trên người y cũng dính chút vụn gỗ. Y đứng dậy đặt cuốn sách trở lại trên kệ, phía sau có một khối thân thể ấm áp dán lên.

“A Niệm.”

…… Cua đồng

Sau khi kết thúc, Cố Niệm từ chối Vân Diễm, một mình đứng dậy đi đến bể tắm. Tựa hồ y lại khôi phục về trạng thái trước đó, mặc kệ Vân Diễm làm gì y, cảm xúc của y cũng sẽ không có một chút thay đổi. Ngày ấy triền miên đến khóc nức nở cũng chỉ giống như một hồi ảo cảnh, y hờ hững nhìn hắn cởϊ qυầи áo mình rồi hôn lên cơ thể y.

Vân Diễm vẻ mặt phức tạp nhìn bóng người một mình bước vào bể tắm. A Niệm của hắn vẫn rất mê người mềm ấm, nhưng mỗi lần giao hoan cũng không có cách nào cho y mang đến bất luận cảm xúc vui thích nào.

“A Niệm.” Hắn lại hô một tiếng, cũng bước vào bể tắm. Hơi nước mờ mịt, nhất thời khó có thể nhìn thấy biểu tình của Cố Niệm. Chỉ thấy y dựa vào một bên vách đá, tóc đen che khuất nửa bên bả vai, cuối đầu không biết suy nghĩ gì.

“Sau khi thải bổ, đế quân vì sao lưu lại nơi này?” Ngữ khí nhàn nhạt, y nhìn về phía hơi nước hư vô, trong mắt toàn là lãnh đạm.

Vân Diễm mím môi, hắn sợ Cố Niệm đào tẩu, lại đem y thải bổ tu vi đến Kim Đan sơ kỳ. A Niệm của hắn…… Nhất định là đang tức giận.

“Còn không khỏe.” Vừa rồi hắn động tác có chút thô bạo, Cố Niệm chưa từng tiết ra, chắc chắn y rất khó chịu. Vân Diễm bước nhanh về phía trước, đồng thời đi vào trong bể tắm ấm áp, “Bản tôn…… Giúp ngươi rửa sạch.”

“Không cần.” Trong giọng nói của y khó nén mệt mỏi, y né tránh bàn tay của Vân Diễm. Vân Diễm dường như muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Cố Niệm, hắn lại nuốt trở vào.

Nước suối liên tục phun ra từ miệng rồng rồi dũng mảnh vào trong ao. Tiếng nước róc rách bên tai không dứt, nhưng hai người vẫn bảo trì trầm mặt.