Chương 11.2

Cho đến trước thời điểm sinh con đan phát tác, quan hệ vẫn chưa hề thuyên giảm.

Vân Diễm trong lòng có chút tức giận nhưng mỗi lần nghĩ đến việc sinh con hắn lại không khỏi mềm lòng. Cố Niệm cũng không phải người nhẫn tâm, hai người có một đứa con cũng chính là có quan hệ ràng buộc. Chờ đến lúc đó, nâng tu vi của A Niệm lên Đại Thừa……

A Niệm của hắn sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn.

Người trong lòng ngực vì an hồn hương mà chìm vào giấc ngủ say, Vân Diễm thở dài một hơi rồi hôn lên gương mặt y. Ngày thứ 30 đã đến, nhưng lúc này Cố Niệm vẫn chưa có phản ứng gì, hai mắt nhắm chặt như thể thế giới bên ngoài hoàn toàn đoạn tuyệt.

“A Niệm……” Thấp giọng hô một tiếng, ngón cái chậm rãi vuốt ve gò má trắng nõn như ngọc của y. Ánh mắt Vân Diễm dịu dàng quét qua mọi nơi, sau đó lén lút hôn một cái. Đúng lúc này, tiếng chuông lớn của Thiên Ma Tông đột nhiên vang lên.

Vân Diễm sắc mặt nháy mắt đen vài phần.

Là ai lúc này dám tấn công Thiên Ma Tông?!

Nhảy xuống giường, hắn nhìn thoáng qua Cố Niệm còn đang ngủ say, thân ảnh nháy mắt biến mất khỏi Vô Cực Cung. Mười hai hộ pháp đã đợi bên ngoài cửa Thiên Ma Tông, họ đều ở trên không quỳ xuống.

“Đế quân!”

“Hừ……” Trận pháp phòng hộ còn chưa bị phá vỡ nhưng đã sắp sụp đổ. Ánh mắt sắc bén nhìn đạo tu cầm đầu, Vân Diễm cười lạnh nói, “Như thế nào, lão đạo sĩ cư nhiên đến làm khách của Thiên Ma Tông chúng ta? Thậm chí còn không báo trước cho bản tôn một tiếng.”

Lần này vây công Thiên Ma Tông, dẫn đầu đó là Tử Tiêu phái cùng hai đại đạo tu của môn phái khác. Đông Hoa chân nhân có tiên phong đạo cốt, đôi mắt sáng như sao Kim, vung kiếm làm trận pháp suy yếu không ít. Vuốt chòm râu, trong mắt ông ta có vẻ miệt thị nhìn về Vân Diễm, “Tà ma! Thiên Ma Tông tội ác ngập trời, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, khôi phục lại hạo nhiên chính khí của tam sinh giới này!”

Đạo tu tới cũng không ít, hiển nhiên đã có âm mưu sẵn. Tam đại môn phái dẫn theo rất nhiều đệ tử cùng với tán tu, trong lúc nhất thời toàn bộ hô lớn “Diệt Thiên Ma! Còn chính nghĩa!” Trong mắt Vân Diễm tàn khốc càng sâu, trận pháp bảo hộ tông môn với sự vây công của tam đại môn phái vô pháp duy trì!

Lại tại thời điểm này……

“Thiên Ma Tông đệ tử nghe lệnh!” Tràn đầy uy áp cùng ma khí, Vân Diễm sắc mặt đáng sợ, trong tay phút chốc xuất hiện một thanh hắc khí trường kiếm, “Gặp đạo tu, lập tức trảm!!!”

Đại chiến sắp nổ ra, Vân Diễm trực tiếp đột phá trận pháp, vung kiếm về phía Đông Hoa chân nhân. Một số trưởng lão đại thừa dây dưa bên Vân Diễm, từng người Nguyên Anh trưởng lão trong môn phái cũng đem mười hai hộ pháp bao quanh vây công. Tam đại trưởng lão rõ ràng đã lên kế hoạch từ lâu, mỗi người tế ra pháp bảo tấn công Vân Diễm với lực lượng áp đảo. Vân Diễm cười lạnh một tiếng, kiếm ý lệnh người phát sợ bộc phát.

Cố Niệm vì an hồn hương mà ngủ say, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thần thức của y vô cùng mệt mỏi, khiến y khó có thể mở mắt, nhưng cơ thể y dần dần nóng lên. Những hạt mồ hôi tinh mịn trượt xuống, mặc dù đang ngủ nhưng hô hấp của y dần trở nên dồn dập. Ngọc Trâm ở ngoài Vô Cực Cung không biết chuyện gì xảy ra sau khi tiếng chuông vang lên, có chút nghi hoặc nhìn đám người ngự kiếm từ phía xa đi tới, sau đó lại nhìn về phía cổng Vô Cực Cung.

Đế quân vẫn còn ở cùng công tử……

Cố Niệm cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, giống như đang ở trong dung nham, toàn thân nóng rực lạ thường. Tiếng thở dốc tăng thêm, ý thức không ngừng chống chọi với an hồn hương, nỗ lực từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Vẻ mặt y vô cùng bất an, gương mặt bởi vì tình • dục mà ửng hồng mê người.

“A……” Trong miệng y phát ra một tiếng rên rĩ trầm thắp, đôi mắt nhắm chặt mà trên trán những giọt mồ hôi lại trượt xuống. Sau khi vật lộn hồi lâu, cuối cùng y cũng thở hổn hển mở mắt ra.

Cơ hồ trong nháy mắt, y nhận ra cơ thể mình có gì không đúng.

Căn bản không phải nóng, mà là……

Cắn môi dưới, Cố Niệm run rẩy kéo chăn ra, ý đồ làm mát cơ thể. Tuy nhiên khi tỉnh dậy, sức nóng ở bụng dưới lại càng rõ hơn, những sợi tóc dính đầy mồ hôi, y há miệng thở dốc, nắm chặt mép giường khắc hoa.

Chẳng lẽ là…… Vân Diễm, cho y…… Hạ dược……

Không, Vân Diễm không có ở đây!

Cố Niệm có chút bối rối khi phát hiện xung quanh không có hắn. Y cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng linh lực bị khóa ở đan điền, y thậm chí không thể vận công thanh tâm cũng không được. Khát cầu càng thêm mãnh liệt, cả cơ thể đều dần dần trở nên ướt mềm……

“Vân Diễm……” Tiếng nói của vì vì tình • dục mà trở nên khàn khàn, hai tay run rẩy, không thể kiềm chế được vuốt ve du͙© vọиɠ của chính mình. Ký ức cùng Vân Diễn giao hoan lần lượt hiện lên trong đầu, Cố Niệm khe khẽ thở dốc, trong mắt tràn đầy thống khổ.

Sao lại thế này…… Y, sao lại bị trúng xuân độc?!

Nhận thấy sự thay đổi của cơ thể, bàn tay nắm lấy mép giường yếu ớt buông xuống, cơ thể y xụi lơ ngã xuống giường. Cố Niệm cắn chặt môi, hai tròng mắt vì khó nhịn mà nổi lên nước mắt, hai tay nhéo chặt chăn đệm, không cam lòng đầu hàng xuân độc.

Nhưng mà ký ức lần trước hoan • ái đang dày vò suy nghĩ của y. Vân Diễm…… Vì sao Vân Diễm còn chưa tới…….

“Vân Diễm…… Vân Diễm!”

Tác giả có lời muốn nói: Không có phía dưới.