Chương 12.1

“Ừ…… Đế quân đã đến ở chung với Cố công tử suốt ba ngày.” Ngọc Trâm đứng ở đây có chút mệt mỏi, nàng lén lút nhìn xung quanh không có người nào khác liền lén lút ngồi xổm xuống. Chưa từng thấy Vân Diễm rời đi nàng cho rằng đế quân còn ở làm bạn với Cố Niệm, cho nên không dám tiến vào cung, ngoan ngoãn canh giữ cửa.

Nàng vốn dĩ chỉ là một đóa hoa ngọc trâm trong vườn còn lâu mới biến hình được. Sau khi được Vân Diễm điểm hóa, nàng vẫn như một hình hài đứa trẻ. Sau ba ngày canh giữ cửa, Ngọc Trâm cũng cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt vốn đang mở to dần dần khép lại.

Khi Triệu Tư Viễn trốn thoát khỏi mọi người ở Thiên Ma Tông rồi đi đến Vô Cực Cung, gã chỉ nhìn thấy một hài đồng đang ngủ gật bên ngoài cung điện. Trong trang phục thanh y đệ tử nội môn của Tử Tiêu phái với mái tóc buộc cao, trông gã với trông ra vẻ đạo mạo. Khi thấy những cấm chế bao quanh Vô Cực Cung, gã nhếch môi khinh miệt rồi nhìn về phía nha hoàn đang ngủ gật.

“Vô Cực Cung……” Trên đỉnh cung treo một tấm bảng vàng, Triệu Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, trong thần sắc khó nén kích động. Nơi mà tông chủ Thiên Ma Tông Vân Diễm ngày ngày trông coi, ma đầu kia xong vào vô số bí cảnh, không biết ẩn giấu cái gì trong Vô Cực Cung này. Nhưng điều này không quan trọng, đồ đạc trong Vô Cực Cung sẽ được Triệu Tư Viễn nhi tử của chưởng môn đứng đầu Tử Tiêu phái tiếp quản và bản thân Vân Diễm hôm nay cũng sẽ bị gϊếŧ!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt gã càng tăng thêm không ít. Ngọc Trâm đang ngủ ở bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy, khi nhìn thấy một nam tử xa lạ, đôi mắt nàng nháy mắt mở to.

“Ngươi…… Ngươi ——”

Ngân quang lóe lên, một thanh trường kiếm vung ra như du xà, không đợi Ngọc Trâm nói thêm lời nào thì đã bị đâm vào ngực. Nhưng một tiểu yêu tinh giống như một tu sĩ ở Luyện Khí kỳ, trong nháy mắt không còn hơi thở.

Triệu Tư Viễn mỉm cười thu hồi kiếm, như thể gã chưa từng nhìn thấy vết máu trước mặt. Gã dùng thần thức kiểm tra một lát, kinh ngạc Vô Cực Cung bốn phía đều không có người nào.

Vân Diễm đế quân cư nhiên như thế tự phụ sao.

Nhìn về phía cấm chế không màu, ý cười trong mắt gã càng sâu. Cũng may phụ thân gã đã có chuẩn bị, bằng không cho dù Vân Diễm có chết, cấm chế này như cũ có một chút vấn đề.

Tiểu xảo thất tinh càn khôn la bàn xuất hiện trong lòng bàn tay gã, Triệu Tư Viễn khinh miệt nhìn thoáng qua tấm biển. La bàn chậm rãi bay lên xoay tròn trong không trung. Cuồn cuộn biển sao chiếu vào cấm chế, mỗi ngôi sao càng lúc càng lóe sáng, la bàn quay ngày càng nhanh.

Nó đột nhiên khảm vào cấm chế giống như một chiếc chìa khóa được tra vào ổ khoá, vùng trống có thể chứa được một người dần dần mở ra. Lúc này Triệu Tư Viễn không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết tiên phong đạo cốt nào, trong mắt gã tràn đầy đắc ý tự tin, gã không muốn chờ đợi dù chỉ một lát ngay lập tức tiến vào trong Vô Cực Cung. Mà lúc này Vân Diễm đang giằng co với ba vị chưởng môn chỉ hơi nhíu mày nhưng hắn không biết sự khác thường này đến từ nơi nào.

“Vân Diễm……” Tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, Cố Niệm hai má ửng đỏ thở hổn hển. Cổ áo đã bị kéo ra, để lộ bộ ngực màu phiếm hồng. Tưởng đối phương đã đến, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Triệu Tư Viễn đi vào Vô Cực Cung lại có chút kinh ngạc khi chưa từng thấy kỳ trân dị bảo ngược lại nghe thấy tiếng thở dốc của nam nhân. Trong mắt lóe lên một ý nghĩ sâu xa, gã chậm rãi đi về phía hậu sảnh, khi nhìn thấy Cố Niệm trên giường, gã lộ ra vẻ khó tin.

“Vân Diễm……” Cố Niệm ánh mắt có chút mê ly, y muốn đứng dậy nhưng mà lại chỉ có thể yếu ớt tựa vào giường. Lông mi run rẩy nâng lên, y tưởng Vân Diễm tới nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, y nháy mắt cứng đờ.

“…… Sư huynh?” Tiếng nói bởi vì dục · niệm mà trở nên vô lực, thậm chí mang lên một chút quyến rũ. Nhìn thấy Triệu Tư Viễn, y rõ ràng nên vui mừng vì cuối cùng cũng khó thể thoát khỏi nơi này…… Nhưng bây giờ, tất cả những gì y còn lại chỉ là hoảng sợ.