Chương 2

Loại công tử phong lưu thành tính như anh ta, Phùng Quân Đồng cũng không hy vọng anh ta có thể toàn tâm toàn ý chung thủy như một, thích tán tỉnh như anh ấy, miễn là không có vấn đề gì lớn trong lúc quen nhau là được.

"Nghe Uông Thành Dương nói, em và cậu ta là bạn học?"

"Ừm, bạn cùng lớp cấp ba, nhưng chỉ có một học kỳ."

"Là Đức Cao?"

"Phải."

“Được rồi, lúc đầu anh muốn đến Đức Cao, đáng tiếc.”

Bố của anh ta khăng khăng cho anh ta xuất ngoại du học trung học, cho nên lúc đó anh ta mới không học cùng đám người Uông Thành Dương.

Gia đình của những học sinh học ở Đức Cao không giàu thì cũng có địa vị, nhưng anh ta biết gia cảnh của bạn gái anh ta bình thường.

“Em có người thân làm giáo viên ở Đức Cao sao?”

Con gái giáo viên cũng có thể có tên trong danh sách.

“Không có.”

Phùng Quân Đồng xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Em hơi mệt nên qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút, anh đi nói chuyện với bọn họ đi.”

Cô chỉ vào chỗ vắng người, Trịnh Thao vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Đi đi, đừng để mệt quá, một chút nữa còn có hoạt động khác.”

Anh ta ghé sát tai cô nói nhỏ, Phùng Quân Đồng giả vờ như không nghe thấy ám hiệu của anh ta, mỉm cười bước đi vào góc tối hẻo lánh.

Vì chuyên tâm theo đuổi Phùng Quân Đồng, có một thời gian ngắn Trịnh Thao không theo chân gặp mặt bọn họ, khi Phùng Quân Đồng rời đi, anh ta lập tức đi vào đám đông ồn ào.

Phùng Quân Đồng đang ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về phía cảnh đêm rực rỡ phía xa, những ngón tay trên đùi siết chặt rồi nhanh chóng buông ra.

Bữa tiệc tối nay là Trịnh Thao cố ý tổ chức cho bạn gái mới của mình, nếu bây giờ cô lập tức rời đi, có phải có chút thất lễ hay không?

Nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, rõ ràng một giây trước sắc mặt cô còn hồng hào.

Khi gặp được người không muốn gặp, sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Bên này cô vẫn còn đang do dự, một bóng đen vội vàng không kịp chuẩn bị từ trên đỉnh đầu cô chiếu xuống.

“Hoa khôi lớp, tại sao lại ngồi ngẩn ngơ một mình ở đây?"

Đám người kia đều rất cao, Trịnh Thao cũng vậy.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Phùng Quân Đồng, giây sau cô lắc đầu xua gương mặt đó ra khỏi đầu, cười đáp: "Cậu đừng gọi tôi như vậy, nghe không được tự nhiên.”

“Thói quen thôi.”

Uông Thành Dương cầm một ly sâm banh khác cho cô, kéo một cái ghế cao khác ra rồi ngồi vào, nói: “Mấy năm không gặp, giờ cậu cởi mở hơn trước kia rất nhiều.”

Hai người cụng ly, Phùng Quân Đồng nhấp một ngụm rồi đặt ly rượu xuống, thuận miệng trả lười hắn: "Đã nhiều năm không gặp, cũng thay đổi ít nhiều.”

“Đúng vậy, nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, nếu cậu làm như vậy sớm hơn, lúc trước cũng sẽ không bị mấy người Âu Tuyết...”

Đột nhiên hắn dừng câu chuyện lại, gượng cười nói: "Không nên nhắc tới chuyện này..."

"Ừm."

Phùng Quân Đồng càng không muốn đề cập đến, ban đầu cô được chuyển đến lớp họ, cũng không hài lòng khi sinh hoạt ở lớp mới, cho nên cô chỉ ở lại một học kỳ rồi chuyển đi.

Uông Thành Dương sát đến gần cô, với vẻ mặt buôn chuyện nghe ngóng: "Sao cậu và Trịnh Thao quen biết nhau?"