Chương 3

"Cũng không có gì, quen nhau trong một bữa tiệc mà thôi."

Cô làm bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng cho một tạp chí, sau khi hoàn thành mọi người cùng nhau ăn tối, được nửa chừng thì anh ta đến, sau khi kết thúc thì đề nghị đưa cô về, Phùng Quân Đồng muốn kết bạn nên lập tức lên xe anh ta, sau đó hai người bí mật hẹn nhau ăn vài bữa cơm, sau này khi quen dần, anh ta tỏ tình, cô thuận theo tự nhiên lập tức đồng ý.

Uông Thành Dương kinh ngạc: "Chỉ như vậy?"

Phùng Quân Đồng bật cười: "Sao còn muốn thế nào nữa?"

"Chuyện này cũng quá bình thường đi, ít nhất phải có chín mươi chín đóa hoa hồng, xe sang trọng đưa đón các loại, không có gì mà cậu đã mắc câu rồi?"

Uông Thành Dương biết rất rõ về Trịnh Thao, lần trước khi theo đuổi một cô gái một cách mãnh liệt như vậy, anh ta hận không thể để toàn thế giới biết chuyện đó.

Phùng Tuấn Đồng gật đầu: "Có chứ."

Cô nhớ rõ ngày hôm đó anh ta cầm một bó hoa hồng trắng đứng dưới gốc cây bạch quả bên ngoài tòa cao ốc, ánh mắt sáng lên nhìn về phía cô mỉm cười.

Cô là một người hướng về sự ôn nhu, khoảnh khắc đó cô đã rung động rồi.

“...”

Không thể ngờ được một người từng là nữ thần lại dễ theo đuổi như vậy, Uông Thành Dương khó có thể chấp nhận được, thở dài hỏi cô: "Cậu đã ký hợp đồng với công ty môi giới chưa? Ra mắt làm minh tinh?"

Nếu hắn nhớ không nhầm ban đầu cô dùng thân phận thí sinh nghệ thuật để vào lớp hắn, cô rất giỏi về âm nhạc và vũ đạo.

Phùng Quân Đồng phủ nhận: "Không ký, làm công việc bán thời gian kiếm chút tiền lẻ.”

Cô biết mình bao nhiêu cân, một không có gia cảnh thế không có thực lực, chỉ sợ không thể chịu được đến lúc ra mắt cô đã mất một lớp da.

"Cái vòng tròn luẩn quẩn đó thực sự không hợp với cậu."

Uông Thành Dương nhấp một ngụm sâm panh, không khỏi nhớ lại chuyện xưa: "Phải nói, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cậu có ý với tôi, mỗi lần tôi rủ cậu ra ngoài chơi cậu đều đi, quanh đi quẩn lại cậu đã thành người của Trịnh Thao, chậc chậc...”

Hắn còn muốn nói chuyện tiếp, Trịnh Thao đã đi đến đây, vỗ một cái vào bả vai hắn: “Có dừng lại hay không, cậu lại đang nói xấu tôi đúng không?”

"Con mẹ nó ai thèm nói về anh chứ, bọn tôi đang hồi tưởng về tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, lúc ấy anh vẫn còn ở Mỹ đi tán gái Tây, không phải việc của anh."

Uông Thành Dương đứng dậy ôm lấy cổ anh ta hùng hổ mắng: "Khoảng thời gian trước như bốc hơi khỏi thế giới, đêm nay mấy anh em phải hạ gục anh xuống.”

"Ha, ai sợ ai là đồ khốn."