Chương 7

Vừa nói vừa bắt đầu cởi xiêm y ta.

Dưới tình thế cấp bách, ta cắn mạnh vào tay hắn.

Tên hắc y nhân bị đau hét lên, một chân đá vào bụng ta: “Xú kỹ nữ! Cho ngươi mặt mũi ngươi còn làm giá! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ nhẹ một chút!”

Ta chân yếu tay mềm không địch lại được hắn, hắn chẳng tốn bao nhiêu sức đã khống chế được ta.

Đúng lúc này, đột nhiên một hình bóng quen thuộc đột nhiên vọt vào trong miếu.

Nhìn rõ người đến là ai, trái tim vừa dâng lên của ta lại trầm xuống.

Cố Trình Xuyên tuy là quan văn nhưng từ nhỏ có đi theo tướng quân học võ, đ.á.nh với tên bắt cóc vẫn chiếm được thế thượng phong.

Ta cố nén cảm giác mất mát trong lòng xuống, chờ hắn tới cởi trói cho ta.

Cố Trình Xuyên cầm đ(a)o, nhưng lại không có ý muốn tiến lên giúp đỡ.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên thấy không ổn.

Hai tròng mắt hắn toàn tơ máu, nhìn chằm chằm áo choàng màu đen trên người ta.

Đây là áo của Tạ Húc Chi.

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung ác, đột nhiên tiến lên tóm lấy tay ta, xé rách y phục của ta.

Hai tay ta bị trói, chỉ đành dùng chân đá hắn: “Cố Trình Xuyên, ngươi bị đi(ê)n à? Buông ta ra.”

Hắn không giận mà còn cười, lực đạo càng thêm mạnh mẽ đến đáng sợ: “Đúng vậy! Ta đi(ê)n rồi đây! Nàng phải gả cho ta chứ! Gả cho ta!”

“Tuệ Tuệ, nàng cũng trọng sinh à?”

Trong lòng ta “bộp” một tiếng.

Giờ khắc này, phỏng đoán của ta cuối cùng cũng được chứng thức.

Chẳng trách hành vi của Cố Trình Xuyên lại khác thường như vậy.

Nhưng ta không rõ, đời trước hắn yêu Lý Vân như thế, vẫn luôn muốn kết phu thê với nàng ta, chứ không phải để nàng ta phải chịu cảnh làm tiểu thϊếp thân phận thấp.

Sống lại một đời, ta đã tránh xa bọn họ, chúc phúc cho đôi tình nhân bọn họ nên duyên.

Sao hắn còn chưa hài lòng?

Nghĩ như vậy, ta cũng hỏi thẳng ra luôn.

Câu này kéo lại một chút lý trí của hắn, giọng hắn có vài phần hoảng loạn: “Không phải như thế, đời trước là ta không đúng, ta không nên lạnh nhạt với nàng, ta xin lỗi, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta, đ.á.nh ta mắng ta thế nào cũng được.”

Ta như đang nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

Ý hận cuồn cuộn trong lòng, ta hận không thể dùng đ(a)o ch.é.m hắn thành tám mảnh!

Rốt cuộc là ai cho hắn cái dũng khí này vậy!

Đời trước hắn hại ta thảm như vậy, sao giờ còn dám nói ra những câu ghê tởm muốn ch*t đó!

Cố Trình Xuyên nắm ngón tay ta đặt lên môi hôn hôn: “Giờ chúng ta đều trọng sinh, đây là ý trời, ông trời đã trao cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu, lần này ta sẽ bồi thường cho nàng.”

Bụng dạ ta cuộn lên một trận buồn nôn, hận không thể ch(ặ)t luôn ngón tay đó đi.

Nhưng mà sức lực hắn quá lớn, ta căn bản không thoát ra được.

Ánh mắt hắn nhìn về phía ta càng thêm rực lửa cùng đi.ê.n cuồng, khác một trời một vực với dáng vẻ thư sinh nho nhã bình thường.

Không thể nói lý với những kẻ đang mang cảm xúc cực đoan.

Điều này ta đã lĩnh hội sâu sắc trong đời trước, cũng vì vậy mà ta khổ sở không ít.

Ta thật sự sợ hắn làm xằng làm bậy, lại biết rõ sức lực nam nữ khác xa, lấy cứng đối cứng chỉ có hại mình.

Chỉ có thể nghĩ cách nói sang chuyện khác để hắn bình tĩnh lại.

Vậy là ta học theo bộ dáng làm nũng của Lý Vân: “Cố thế tử nói muốn bồi thường cho ta, vậy nàng kia có đồng ý không?”

Quả nhiên hắn trúng chiêu ngay, ánh mắt dịu xuống, đưa tay vuốt vuốt tóc ta: “Tuệ Tuệ, Vân Nương thiện lương hiểu chuyện, nàng ấy chắc chắn sẽ hòa hợp với nàng.”

Ta chịu đựng cơn buồn nôn để không né đi.

Giỏi mơ thật.

Sống qua hai đời, ta chưa thấy kẻ nào mặt dày không biết xấu hổ như hắn.