Chương 10

Giản Nhung ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn trên sân khấu, muốn biết trong chiến đội TTC có những ai đến.

Hình ảnh đầu tiên quay tới là cặp đôi đường dưới của TTC, Pine vẫn đeo khẩu trang như trước, ánh mắt nhìn vào ống kính không hề có chút gợn sóng; vật che mặt của Tiểu Bạch đã cởi ra toàn bộ, mỉm cười với ống kính lộ ra một hàm răng trắng.

Tiếp đó là Viên Khiêm và anh Đinh, hai người vô cùng khéo léo vẫy tay và nở nụ cười nhẹ bên mép.

Cuối cùng là người duy nhất chiếm trọn màn hình, người đàn ông này vừa xuất hiện trên màn hình lớn, tiếng hò hét vang lên như muốn nổ nóc nhà, người không biết còn tưởng PUD đã đoạt được quán quân rồi.

Tuyển thủ Road được hoan nghênh nhất LPL vẫn che kín mít chính mình, mũ, khẩu trang đều đeo, nhưng dưới cặp mắt ‘hỏa nhãn kim tinh’ của đạo diễn vẫn bị đào ra.

Vài giây sau, nhìn thấy ống kính vẫn chưa chịu rời đi, Lộ Bá Nguyên bất đắc dĩ mới nâng cao vành nón của mình lên một chút để lộ đôi mắt.

Sau đó gật đầu với ống kính.

Mic của bình luận viên được mở rất lớn tiếng, lúc này lại bị che phủ bới tiếng tung hô của khán giả: “Lộ thần của chúng ta cũng tới! Hiện trường thi đấu hôm nay tuyệt đối đều tụ tập nhân tài xuất chúng nha! Quý khán giả ở đây, giá vé của các vị rất có xứng đáng đấy!”

Đổi lại bình thường, Giản Nhung rất muốn chạy ra khỏi sân mà đi mua máy trợ thính.

Nhưng hiện tại cậu tạm thời cố không quan tâm đến nó.

Cậu ngớ ra nhìn Road trên màn hình lớn…có vị khán giả bên cạnh vô tình lọt vào ống kính.

Tóc xanh lam, mặc áo màu đem, trên tay còn cầm mũ lưỡi trai, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Là cậu.

Ống kính bỗng nhiên dừng một chút, Giản Nhung bất ngờ không kịp phòng bị mà bị quay toàn bộ gương mặt vào ống kính.

Giản Nhung: “?”

Bình luận viên A: “Ngồi bên cạnh Lộ thần rõ ràng là fan của anh ấy, mọi người nhìn xem mũ trên tay vị khán giả này …”

Giật mình, Giản Nhung cứng ngắc giấu mũ vào trong áo khoác.

Bình luận viên A: “Ha ha ha, đừng gấp, chúng ta có bảo vệ, không ai dám cướp mũ của cậu đâu.”

Giản Nhung: “…”

Hai bình luận viên còn lại hơi ngập ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp.

“Ấy.” Bình luận viên B nói: “…Thật ra tôi biết vị fan này nè.”

Bình luận viên A: “Vậy sao?”

Bình luận viên C: “Cũng là streamer của game Liên Minh Huyền Thoại của chúng ta, nội dung phát sóng … vô cùng đặc sắc.”

Bình luận viên A nghi hoặc: “Đặc sắc như thế nào?”

“Vô cùng am hiểu, cái gì nhỉ,” Bình luận viên C nghẹn nửa ngày mới thốt một câu: “…Phân tích tuyển thủ.”

Bình luận viên A: “???”

Cả khán phòng đều bật cười, khi bọn họ không nhìn thấy thì trên kênh phát sóng chính thức đều phủ đầy “666” và “Ha ha ha” toàn bộ màn mưa đạn.

Ống kính nhanh chóng quay lại phía vị trí bình luận viên, ba vị bình luận viên thành thạo chuyển đề tài câu chuyện.

Người trên khán đài lại không trấn tĩnh như trước.

Giản Nhung vẫn duy trì động tác giấu mũ vừa rồi, cứng còng thẳng lưng không nhúc nhích.

Cậu chưa từng có thói quen nhìn đông nhìn tây, ngồi xuống thì chuyên tâm nhìn vào weibo, chẳng quan tâm ai ngồi xung quanh.

Nhưng giờ cậu đã biết.

Chưa tới mười giây, Giản Nhung chậm chạp lấy mũ từ trong ngực đội lên lần nữa, tóc bị mũ ép xuống đến lộn xộn.

TTC bên này cũng chìm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Pine dùng vai đυ.ng vào người Tiểu Bạch, lạnh lùng lên tiếng: “Ngớ ra làm gì? Tính sổ đi kìa.”

Tiểu Bạch: “…”

Tiểu Bạch lén lén liếc mắt qua, lúc này thánh troll tóc xanh hiện ra khuôn mặt lạnh tanh, mím môi, tuy rằng dáng người không mạnh mẽ nhưng nhìn qua cũng không phải dễ chọc.

Tiểu Bạch rụt đầu về: “Tui, tui nhẫn, hiện trường nhiều người như thế, tui ra tay không hay lắm.”

Pine: “Thỏ đế.”

Cuối cùng đại sứ hòa bình đánh vỡ cục diện bế tắc của hai bên.

Viên Khiêm khom người, cách hai hàng ghế vẫy tay với Thạch Lưu: “Thạch Lưu? Cậu cũng ngồi chỗ này hả?”

Thạch Lưu liền cười gật đầu: “Vâng ạ, thật trùng hợp quá anh Khiêm, mọi người đến xem thi đấu hả?”

“Dù sao cũng gần gaming house, tiện đường tới xem.” Viên Khiêm nhìn về phía người bên cạnh cậu ta: “Nhóc là Soft hả? Trong game chúng ta cũng từng đánh với nhau rồi đó.”

Giản Nhung quay đầu lại “Ừ” một tiếng.

Cậu đội mũ, có vành nón che nên cậu không trông thấy người bên cạnh.

Viên Khiêm nói: “Đã lâu không đánh với nhau, có cơ hội lần sau đánh nhé.”

Giản Nhung đang nhớ lại nội dung câu chuyện giữa mình và Thạch Lưu, nghe vậy mới bật lời: “Hai ngày trước không phải mới đánh với nhau sao?”

Viên Khiêm sửng sốt một chút, lập tức giải thích: “A, ngày đó…”

“Trận đó là tôi đánh.” Bỗng nhiên người bên cạnh lên tiếng.

Giọng nói của người đàn ông rất khẽ, Giản Nhung như bị đóng đinh tại chỗ còn đang giữ tư thế xoay người nói chuyện với Viên Khiêm.

Cậu cảm giác được có ánh mắt lướt từ trên xuống, lướt một đường đến trên mũ của cậu.

Giản Nhung bắt đầu nhớ lại lúc đó mình nói cái gì.

Hình như chơi Syndra.

Hỏi “Viên Khiêm” có phải bắt chước Road phải không.

Còn tra hỏi “Viên Khiêm” ngày đó tặng quà rốt cuộc có phải là chính Road không.

“…”

Lộ Bá Nguyên nhìn mũ của cậu, nói: “Ngày đó cảm xúc không được tốt, không hố cậu chứ.”

Giản Nhung nghe không hiểu lời giải thích. Cậu nhắm mắt trong phút chốc lại rồi sau đó mở mắt từ từ ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt của Lộ Bá Nguyên.

Đôi mắt của Lộ Bá Nguyên phản chiếu ánh đèn trên sân khấu tựa như hồ nước.

Giản Nhung vùng vẫy trong hồ nước bước ra, trái tim đập nhanh còn hơn tiếng trống của nhạc nền.

“Ồ.” Cậu đơ mặt liếʍ môi, lắc đầu: “Không có.”