Chương 11

Sau khi các bình luận viên nói về đội hình và tướng thường dùng của tuyển thủ hai đội xong, chủ đề chẳng hiểu sao lại vòng về.

“Trận đấu lần này nhất định sẽ rất đặc sắc, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối,” Bình luận viên A nói: “Chắc chắn mọi người càng mong muốn có thể nhìn thấy hai chiến đội của LPL ở trên sân nhà tranh quán quân nhỉ.”

Bình luận viên B gật đầu: “Đúng, thật đáng tiếc cho chiến đội xe tăng. Song họ cũng rất nỗ lực rồi, dù sao đánh BO5, tin chắc sang năm nhất định sẽ điều chỉnh tốt trạng thái xuất phát một lần nữa.”

Khi mà các vị bình luận viên đang nói lời này thì Lộ Bá Nguyên vẫn cứ cụp mắt nhìn Giản Nhung, dường như cuộc thảo luận của họ chẳng liên quan gì đến anh.

Nghe câu trả lời của Giản Nhung, Lộ Bá Nguyên “ừ” một tiếng, sau đó ngồi thẳng lại, tiện thể tháo khẩu trang và lấy mũ xuống. Nếu đã bị camera quay được thì anh cũng không cần phải che che dấu dấu nữa.

Giản Nhung dõi theo chiếc cằm của anh vài giây, mãi đến khi Lộ Bá Nguyên quay đầu nói chuyện với Viên Khiêm thì mới giật mình hoàn hồn, nhanh chóng xoay người ngồi thẳng.

Âm thanh xung quanh vẫn rất ầm ĩ, nhưng cố gắng nghe thì có thể nghe được người bên cạnh đang nói chuyện gì.

Bọn Viên Khiêm đang thảo luận chuyện xem xong sẽ đi ăn thịt nướng xiên que, đang thương lượng địa điểm đi ăn.

Lộ Bá Nguyên cũng chỉ nghe, thỉnh thoảng nói một câu “Tùy ý” hay “Ừ”.

Âm lượng của anh không lớn và trầm hơn lúc Giản Nhung nghe được vào mấy năm trước, tiếng nói như hòa vào trong tiếng bình luận trận đấu.

Thạch Lưu kêu cậu một tiếng lại không thấy trả lời, nên dùng khuỷu tay đυ.ng cậu một chút: “Giản Nhung?”

Giản Nhung chợt hoàn hồn: “A?”

“Sắp bắt đầu rồi.”

Khi những ngọn đèn sáng rực trên sân khấu, hai đội ngũ không biết lúc nào đã lên sân, MC đang giới thiệu từng vị tuyển thủ của hai chiến đội.

Chiến đội PUD là chiến đội quyền thế khác trong LPL, trước khi TTC còn chưa vùng lên thì nhân khí vô cùng cao, trước năm mới lại được tiến cử thêm hai tuyển thủ bá đạo của Hàn, nhân khí gần bằng chiến đội TTC.

Mười vị tuyển thủ ngồi xuống, bầu không khí của trận thi đấu phút chốc căng thẳng. Lúc đến phần Ban (cấm dùng) Pick (chọn) thì hiện trường bị bao phủ với ba chữ “PUD”

Sau khi chọn đội hình, Thạch Lưu hỏi: “Ông nói ai sẽ thắng?”

Giản Nhung nói: “Không biết.”

“Phân tích chút đi. JG của PUD cầm Jarvan, phần thắng của Jarvan rất cao, Jarvan của ổng mùa này chỉ thua một trận à,” Thạch Lưu dừng lại, “Đương nhiên, tui biết ổng không mạnh bằng Road…”

“Đội hình PUD so với HT có vẻ tốt hơn.” Giản Nhung cắt ngang lời cậu, “…Nếu đầu trận không đánh bậy, giữa trận đến cuối trận phần thắng có lẽ thuộc về PUD. Còn nữa, ông nói nhỏ một chút đi, không nên ảnh hưởng đến người xunh quanh xem trận đấu.”

Giọng của bình luận viên lớn như vậy thì anh ta có thể ảnh hưởng đến ai?

Thạch Lưu quái lạ chỉ “À” một tiếng, hạ thấp giọng mình xuống.

Viên Khiêm xem rất chăm chú, Tiểu Bạch bên cạnh bỗng nhiên túm tay áo của anh.

“Anh Khiêm,” Tiểu Bạch nói: “Hay anh đổi chỗ cho đội trưởng đi?”

Viên Khiêm kỳ quái nói: “Vì sao?”

“Anh nhẫn tâm để ảnh ngồi bên cạnh thánh troll tóc xanh kia sao!”

Viên Khiêm nghe vậy nhịn không được liếc nhanh qua bên cạnh: “Có gì đâu? Anh thấy cậu ấy như đứa em trai rất ngoan mà, chắc là không có gì đâu.”

Tiểu Bạch trợn tròn mắt.

Cậu ta nhuộm tóc, cậu ta trẻ trâu, cậu ta độc miệng, vậy mà cậu ta là đứa em trai ngoan sao?

Cuối cùng Viên Khiêm vẫn phải nói việc này với Lộ Bá Nguyên.

“Anh, hay hai chúng ta đổi chỗ?” (chỗ này tác giả dùng từ “Ca”)

Giản Nhung không chú tâm nhìn màn hình, bất ngờ nghe được câu như thế.

Cậu hướng mắt về phía trước nhưng lại vểnh tai lên nghe lén.

Lộ Bá Nguyên hỏi: “Làm sao vậy.”

“Không.” Viên Khiêm nói: “Chỗ của tôi thấy rõ hơn nè.”

Lộ Bá Nguyên không nhúc nhích: “Chỗ của tôi cũng thấy rõ.”

Viên Khiêm dừng một lát: “Tiểu Bạch nói muốn cậu sang xem cùng, tiện thể muốn nghe cậu giải thích trận đấu.”

Giản Nhung tựa vào lưng ghế, mặt đen đi vài phần.

“Lúc trở về anh Đinh sẽ xắp sếp xem lại rồi giải thích.” Lộ Bá Nguyên nói, “Xem trận đấu đi.”

Trạng thái hôm nay của PUD và HT vô cùng tốt, sau hai trận thắng, điểm số 2:2 đã đi tới hồi căng thẳng.

Không ngờ liên tiếp hai trận đấu cuối tuần đều phải đánh trận quyết định, bầu không khí tại hiện trường đã lêи đỉиɦ điểm, khi PUD nghỉ ngơi dưới dưới sân thì khán giả còn đang hò reo tên của họ.

“Lại trận quyết định, kí©h thí©ɧ ghê.” Thạch Lựu đứng dậy nói: “Không được, tui phải đi xả nước, lát nữa mới có thể chuyên tâm xem trận đấu. Ông đi không?”

Giản Nhung gật đầu, đứng lên đi theo cậu ta, vô thức lại đi về phía bên phải.

Thạch Lưu lại ngăn cản trước mặt cậu: “Đi bên trái, WC nằm bên trái.”

Giản Nhung: “…”

Cậu xoay người, nhìn thấy Lộ Bá Nguyên đang cúi đầu chơi điện thoại.

Vài giây sau, Lộ Bá Nguyên ngẩng đầu: “Muốn ra ngoài?”

Giản Nhung: “….Ừ.”