Chương 20: Bài hát kia...

Cảm giác thoải mái sau khi ngâm suối nước nóng vẫn còn đọng lại trên da, ngân hà như dải lụa, gió đêm thổi qua tai. Báo tuyết nhỏ lười biếng để nhân loại nhẹ nhàng ôm nó, vì vậy người xem cũng có cảm giác an toàn khi được quan tâm, yêu thương.

Bầu không khí yên tĩnh gần như tràn ngập sự mãn nguyện tựa mơ.

Có lẽ do gió đêm hôm nay vừa phải, năm tháng núi sông an ổn lại tự do.

Một giai điệu nào đó chậm rãi hiện lên trong đầu Cố Miên, mắt cậu hơi khép, nhẹ nhàng hát câu này bên tai báo tuyết nhỏ, âm thanh như thầm thì:

“Khi ngân hà lập lòe, khi trăng chạy về phía ta…”

Hơn hai mươi vạn người xem đồng thời ngẩn ra.

Đó là giai điệu xa xưa như một bài đồng dao, giọng của Cố Miên rất hợp với nó, một câu có thể khiến người ta chìm trong cảm xúc đặc biệt, có thứ gì đó bắt đầu lên men…

Đôi mắt màu xanh xám của báo tuyết nhỏ hơi mở to.

[Tố Nguyện: Trời ơi, bài hát gì vậy]

[Hươu bay cùng chim: Bài hát gì vậy? Nghe hay quá, tai tui muốn rụng ra luôn!]

[Phấn phác phác: Rõ ràng không có kỹ năng gì, nhưng nghe rất có cảm giác?! Tui thấy Miên Miên thật sự có thể ra mắt!]

Mốc mốc có thể: Cầu xin hãy ra album!! Tui sẽ mua đến khi táng gia bại sản!! Aaaaa]

Nếu nói phô mai cá hồi vừa nãy ngon đến mức khiến người ta muốn ăn lại, nửa bài hát ngắn ngủi này đã trực tiếp khơi dậy bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp!

Hàng loạt hiệu ứng đặc biệt của quà tặng chen đầy màn hình như thủy triều, vô số người xem vò đầu bứt tai muốn Cố Miên hát thêm vài câu.

Tuy nhiên, Cố Miên không tiếp tục.

Tính cách cậu dè dặt và khiêm tốn, sau khi thoát khỏi tình cảnh đó, cậu rõ ràng có chút xấu hổ, dùng ngón trỏ chạm vào chóp mũi.

"Vậy... hôm nay thế thôi. Tối mai sẽ ăn sukiyaki. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai."

Người xem:... Từ từ đã!!

Nhưng một lần nữa, buổi phát sóng trực tiếp lại kết thúc đột ngột, trước khi họ kịp nói gì.

Chỉ một giây trước khi phòng phát sóng trực tiếp bị đóng, số lượng người chính thức vượt qua hai mươi vạn, trở thành phòng phát sóng trực tiếp hạng hai. Điều này có nghĩa là...

Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Miên suýt nữa đạt đến đỉnh cao Tucker Star.

Thủ Đô Tinh, một cuộc phỏng vấn sắp được ghi hình.

“Oa tiên sinh.” Người phụ trách chương trình gõ cửa phòng chờ ở hậu trường: “Nhị Thập Tứ Oa tiên sinh, chúng ta sắp bắt đầu rồi, cái đó… ngài…”

Cửa vậy mà không khóa, đẩy nhẹ đã mở ra.

Người phụ trách chương trình sửng sốt.

Hắn nhìn bóng dáng hàm hậu của gấu trúc, nó ngơ ngác ngồi đó, một lúc lâu sau đều không cử động.

Hình ảnh trên màn hình đã biến mất, báo hiệu buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, nhưng Nhị Thập Tứ Oa vẫn chưa hoàn hồn.

“Bài hát kia…”

Một lúc sau, nó như tỉnh lại sau cơn mơ, dàng người tròn vo nhảy lên từ trên ghế với tốc độ nhanh nhẹn không ai tưởng được.

Nó vừa dùng quang não vội vã kết nối video cho ba mẹ, vừa vội vã nói:

“Xin lỗi, tôi không tham gia chương trình được… A Đóa, giúp tôi đặt một vé đến Tucker Star!”

A Đóa choáng váng trước biến cố đột ngột này, đi Tucker Star? Sao lại đi Tucker Star?

Bước chân của Nhị Thập Tứ Oa dừng lại.

A Đóa tưởng rằng nó thay đổi quyết định, tiếp tục tham gia chương trình, liền thấy Nhị Thập Tứ Oa nghiêm túc nói:

“Không, đặt vé quá chậm, mang thẳng phi thuyền của ba tôi tới đây.”

A Đóa: “…???”