Chương 2.2

"Sẽ có loại chương trình học kiểu như lựa chọn dịch dinh dưỡng hiệu suất cao, chờ sau khi xuất ngũ rồi hãy nghĩ đến vườn cây, hoặc không bằng cậu chọn một quân đoàn có vườn cây đi, đến lúc đó rảnh thì có thể ở trong đó."Chế độ học ở trường quân đội là 6 năm, cho nên sau khi tốt nghiệp thì ít nhất cũng phải phục vụ 6 năm, mắt thường có thể thấy được cả người Diệp Mặc đều trở nên uể oải.

"Không phải tớ muốn đến vườn cây đâu, tớ muốn có một mảnh đất, mở một cửa hàng bán hoa, bán đất trồng hoa, rau dưa trồng lớn rồi có thể để bản thân ăn, còn có thể làm quà tặng nữa."

"Cậu nghĩ chuyện lâu dài vậy hả? Vậy tớ đây có thể mở cái tiệm cơm, cho cậu ăn ké miễn phí luôn."

Chu Nhiên thật ra rất lạc quan, cậu ta gác tay ra sau đầu, bắt đầu tính toán.

"Hiện tại tuổi thọ trung bình là 300 tuổi, 17 tuổi nhập học, đến 23 tốt nghiệp, sang 29 hoàn thành thời hạn phục vụ thì có thể xin xuất ngũ, cũng rất nhanh."

"Đúng rồi, nếu cậu không có để ý tới chuyên ngành, vậy học kỳ sau có thể cùng chọn hệ cơ giáp với tớ không, như vậy chúng ta không cần phân ký túc xá rồi á!"

Diệp Mặc bị chọc cười.

"Sắp học rồi, tớ đi WC đã."

Chu Nhiên vẫy vẫy tay,

"Đi nhanh về nhanh hén, tiết sau là tiết Sử của giáo sư Quý á."

Diệp Mặc mới vừa đứng dậy đã nghe một tiếng xé gió, cậu phản ứng cực nhanh, lập tức chống tay lên bàn nghiêng người nhảy sang bên, giống như mèo dừng lại ở trên cái bàn chéo đối diện.

Nơi mà cậu mới né đi gần như ngay lập tức phát ra một tiếng vang thật lớn, cái ghế dựa của cậu đã bị người mới tới kia đá đến lõm một vết lớn, lớp bọc bên ngoài vỡ rơi khắp nơi, lộ ra khung kim loại bên trong.

Toàn bộ người trong phòng học đều nhìn sang bên này, bây giờ gần tới giờ học, phòng học đã có rất nhiều người.

Chu Nhiên dùng một tay che mặt, sau đó cũng phản ứng lại, đứng lên.

Đối phương mặc một thân quân trang màu trắng, giày bó màu đen, áo khoác đã bị cởi ra, treo bên hông, thân trên mặc một cái áo bó không tay, đường cong cơ bắp rất rõ ràng, eo to lưng rộng, thoạt nhìn khí thế bức người.

Trường quân đội số 1 thống nhất quần áo đều là quân trang màu đen, tùy thời điểm mà có chút thay đổi. Học sinh các khối đều giống nhau, ngoại trừ màu huy chương trên vai, huy chương trên vai của năm nhất là màu đỏ.

Nhưng mà trường quân đội số 1 còn có một quần thể đặc thù khác, tích phân của học sinh mỗi khối từ hạng 30 trở lên đều thuộc ban A, đồng phục là màu trắng. Mỗi học kỳ sẽ tổng kết tính toán tích phân một lần, thi hành chế độ thực hành khiên chiến, trong toàn trường các lớp bất quá cũng chỉ gần trăm người, người nào người nấy đều là thiên tài xuất sắc.

Chu Nhiên lặng lẽ bày ra tư thế phòng ngự, đưa mắt ra hiệu với Diệp Mặc, bảo Diệp Mặc tránh đi, ở trước người mặc đồng phục trắng này, mười cậu ta cùng với Diệp Mặc cũng không đủ một mâm đồ ăn cho người ta nữa.

Đối phương ngạo mạn đảo mắt nhìn Chu Nhiên, cuối cùng tầm mắt đặt trên người Diệp Mặc.

"Mày mà trốn thì tao liền cào nát cái mặt đẹp kia của mày."

Hắn ta khoa tay múa chút một chút rồi bước lên, hai tay Chu Nhiên chắn trước mặt, tiến lên đánh, sau đó liên tục lùi về sau vài bước.

Diệp Mặc cũng tiến lên, đạp lên vai hắn một cú, nhẹ nhàng uyển chuyển lộn một vòng.

Bàn chân của người mặc đồng phục trắng đó vẫn không động đậy, cho dù Diệp Mặc dùng cả trọng lượng của mình đè lên vai thì thân thể hắn cũng chỉ hơi hơi động đậy một chút, thoạt nhìn thập phần thong dong.

Hắn nhìn ra được Diệp Mặc là muốn dẫn hắn đến nơi không có ai, hừ lạnh một tiếng.

Diệp Mặc có chút nghi hoặc, từ khi nhập học đến nay, vòng giao tiếp của cậu đã giới hạn trong ban D rồi, mỗi ngày đi ba nơi cùng một đường, càng đừng nói đến tinh anh ở ban A.

"Tôi không có quen cậu."

"Diệp Mặc đúng không? Được rồi, ngoan ngoãn để tao đánh mày một cái, chúng ta liền kết thúc. Không cần lo lắng, xem phân lượng cái mặt đẹp của mày, tao sẽ xuống tay nhẹ một chút."