Chương 2.3

Hai người nhanh chóng đánh mấy chiêu, cuối cùng lúc dừng lại, Diệp Mặc đã bị vặn ngược tay lại, đè ép sườn mặt lên tường.Hắn ta cười một chút, lộ ra răng nanh bén nhọn, vẻ mặt cực kỳ giống dã thú. Một tay hắn chế trụ Diệp Mặc, một tay dọc theo sống lưng hướng lên trên, giữ chặt cổ Diệp Mặc. Cần cổ rất nhỏ, làn da cũng rất tinh tế, hắn ta nhịn không được mà vuốt ve, ác ý nói.

"Mày có biết người gọi tao đến miêu tả mày như nào không? Nhìn có vẻ giống như con gái, tao đây cũng không đánh gái đâu, nếu bây giờ mày chịu quỳ xuống cầu xin tao, tao còn có thể suy xét tha cho mày."

Diệp Mặc không hé răng.

Hắn ta kề sát người vào Diệp Mặc.

"Kiêu ngạo như vậy làm cái gì, tao biết chuyện của mày, cũng chỉ là một đứa con riêng thôi mà, mẹ của mày không biết đã quỳ trên giường bao nhiêu lần rồi nhể?"

Diệp Mặc nghiêng đầu nhìn hắn ta, cắn chặt môi, bả vai dùng sức hất ra nhưng không thoát được.

"Keynes."

Diệp Hạ không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, hắn cũng mặc bộ quân trang màu trắng. Không như Keynes, cả người hắn không chút cẩu thả, ăn mặc chỉnh chỉnh tề tè, không có chút nếp gấp. Trên vai là huy hiệu màu lục đậm đại biểu cho khối lớn, trước ngực còn có huy chương kim sắc đại biểu cho chức vị Thủ Tịch, cái này có ý nghĩa hắn chính là người xuất sắc nhất của khối.

"Buông em ấy ra."

Keynes tặc lưỡi một tiếng, buông Diệp Mặc ra, lúc đi tới cửa nhìn thoáng qua Diệp Hạ, cà lơ phất phơ kêu một tiếng chào học trưởng.

Ngay cả ánh mắt Diệp Hạ cũng không nhìn hắn ta một chút.

"Bảo Diệp Vân an phận chút đi."

Keynes không tình nguyện ừ một tiếng.

"Trả lời."

"......Vâng."

Chờ đến khi Keynes đi, Diệp Hạ mới đi về phía Diệp Mặc. Diệp Hạ vẫn luôn như vậy, tựa như người máy, giọng điệu vĩnh viễn không chút dao động.

"Tuần sau có về nhà không?"

Từ khi nhập học tới nay Diệp Mặc vẫn luôn ở trường, chưa từng về nhà. Nguyên nhân thì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng mà tuần sau là yến tiệc sinh nhật của Diệp phu nhân.

Diệp Mặc thấp giọng ừm một tiếng, lại nghĩ đến mới vừa nãy Diệp Hạ đã dạy dỗ Keynes nên định đáp lại cơ mà Diệp Hạ lại tiếp tục nói.

"Tên đó là Keynes, ba với mẹ hắn đều từng có một đứa con riêng."

Bây giờ quá trình sinh nở đều được trung tâm mang thai đảm nhận, cho dù là vợ chồng đi nữa thì khi làm người phụ nữ mang thai cũng coi như là làm thương tổn đối với cơ thể họ, thuộc về hành vi phạm tội. Ngoại trừ phải đợi 10 tháng để có đứa con thì những mặt khác so ra tiện hơn nhiều.

Trong Đế Quốc yêu cầu rằng chỉ vợ chồng đăng ký ở trung tâm mang thai mới có thể được cung cấp dịch vụ mang thai. Nhưng mà bên ngoài Đế Quốc thì tương đối dễ dãi hơn, cho nên quyền quý thông thường đều có con riêng.

Diệp Mặc không lên tiếng, cậu không quen biết Keynes, Diệp Hạ cùng với Diệp Vân bọn họ đều có vòng bạn bè riêng. Các tinh anh đời sau từ sớm đã bắt đầu giao lưu, thành lập mạng lưới của riêng mình, giống như bầy sói con thử sức lẫn nhau, căn cứ vào kết quả mỗi lần giao tranh để thiết lập địa vị của mình, đi theo ai hoặc là được ai đó đi theo.

Diệp Hạ hiển nhiên là người xuất sắc trong số đó, mà Diệp Mặc, ngay từ đầu đã bị loại khỏi trò chơi này.

"Quên mất gọi anh trai như thế nào sao?"

Diệp Mặc không lên tiếng, nhưng Diệp Hạ cũng không thúc giục. Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Mặc thỏa hiệp, thấp giọng nói.

"Anh."

Diệp Hạ ừ một tiếng, duỗi tay, nâng cằm Diệp Mặc lên, thong thả ung dung lau đi vết bẩn dính trên sườn mặt cậu.

"Không cần phải cáu kỉnh, anh sẽ để ba sắp xếp cho em học kỳ sau đi đến quân đoàn thực tập."

"Không được ném mặt Diệp gia đi."

Tiếp theo hắn gật đầu với mấy người trong phòng học đang nhìn bọn họ chằm chằm, sau đó rời đi.