Chương 7: Chúng ta sắp kết hôn rồi

Hoạ Hy Lạc cựa người tỉnh dậy thì đập vào mắt là khuôn mặt đáng ghét của Hứa Hoàng Âu Dương, không nghĩ đến nhìn gần tên này thật đẹp, lông mi dài, làn da gần như không có lỗ chân lông, hình như còn đẹp hơn da cô

- Sao có thể đẹp vậy chứ ! Chạm một chút chắc không sao đâu.

Ngón tay của Hy Lạc vừa đưa lên mũi thì Hứa Hoàng Âu Dương đã tỉnh , hắn cười cười bản mặt khiến cô muốn đấm

- Cô cũng thật nửa mùa đi, nếu muốn chiếm tiện nghi của tôi thì sao chỉ chạm vào ?

- Ý anh là gì, anh tưởng mình đẹp lắm chắc !

Hứa Hoàng Âu Dương mặc kệ cô, trực tiếp xuống giường thay áo sơmi. Nhìn cơ bụng săn chắc mà cô không nhịn được muốn sờ thử, dáng người tên này tốt vậy !

- Lau nước miếng đi, đừng làm bẩn giường của tôi.

- A, đâu có đâu, mà ai nói đây là giường của anh ?

Hy Lạc giật mình đưa tay chùi khoé miệng thì phát hiện mình bị lừa, còn có cái gì mà giường của anh ta, rõ ràng ga giường màu trắng, giường cô cũng màu trắng mà.

- Cô nhìn xem đây là đâu ? Hôm qua cô vòn trèo lên giường tôi, nhất quyết phải ngủ ở đây. Phụ nữ khi say thật đáng sợ _Hứa Hoàng Âu Dương giọng khinh thường trêu đùa cô rồi nhanh chóng đi khỏi

Hy Lạc giờ mới nhớ lại hôm qua chuyện mình làm rồi còn ngủ với hắn thì hét ầm cả lên.

Hứa Hoàng Âu Dương bước trên cầu thang nghe tiếng hét của Họa Hy Lạc, khoé miệng ngậm một nụ cười nhàn nhạt.

- Thiếu gia hôm nay tâm trạng hảo tốt a !

Quản gia Trương Nhất làm việc ở đây từ khi Hứa Hoàng Âu Dương còn nhỏ cũng ít khi thấy cậu cười, xem ra thiếu gia tìm được niềm vui mới.

- Làm cho tôi tô cháo bột yến mạch với một tách cà phê và trà gừng.

- Thiếu gia hôm qua uống rượu ?

Trương Nhất thấy bình thường thiếu gia dùng bừa sáng chỉ với cà phê, còn cháo yến mạch và trà gừng lại đều là thực phẩm cho sau khi uống rượu say

- Này, tôi đói, có...

- Cho vợ của tôi

*Bộp* Rầm !Rầm !

- Nè, tôi mới chuẩn bị là hôn thê của anh thôi mà _Hy Lạc chạy sầm sập tới chỗ Hứa Hoàng Âu Dương thở dốc hỏi

- À tôi quên nói, hôm qua cô cứ quậy , đang trong tình trạng say xỉn kéo tôi đến cục dân chính , hơn 10h đêm làm ầm lên bắt người khác phải dậy làm chứng nhận đăng kí kết hôn cho cô _ Hứa Hoàng Âu Dương lôi từ trong túi áo ra quyển sổ màu đỏ và một tờ giấy nhìn qua liền biết là gì, Hy Lạc giật lấy nhìn qua nhìn lại rồi quay sang xấu hổ.

- Sao anh không ngăn tôi, còn kí vào đây nữa ? Người ta nhìn tôi với ánh mắt gì !

- Tôi không ngăn nổi cô , cũng may là có tôi đi theo. Nếu bằng thân phận của cô, bây giờ cô đang ở đồn cảnh sát rồi. Còn bây giờ Hứa phu nhân dùng bữa sáng xong thì đi chuẩn bị cho lễ cưới. Một tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ.

Hứa Hoàng Âu Dương ngồi xuống bàn ăn vừa thong thả uống cà phê vừa chậm rãi giải thích bản thân giúp đỡ Hoạ Hy Lạc thế nào , ý muốn nói cô nợ hắn ân tình nên ngoan ngoãn nghe lời.

Hy Lạc vô cùng xấu hổ, tự nhủ bản thân sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Cũng cảm thấy mình có lỗi ngồi xuống ăn bữa sáng còn không quên nói.

- Cảm ơn ...

- Biết vậy thì tốt. Tôi có nhiều công việc chưa giải quyết, cô chỉ cần lo chọn áo cưới và trang trí bữa tiệc là được. Địa điểm tổ chức tự chọn, hiểu chưa ?

Nghe Hứa Hoàng Âu Dương nói Hoạ Hy Lạc cảm thấy tủi thân, kiếp trước cô không tổ chức lễ cưới, chỉ đăng kí kết hôn với hắn, kiếp này lại có thể tổ chức theo ý mình mong muốn, cô nên vui hay buồn đây ?

- Chi phí không quan trọng

Cứ nghĩ Hoạ Hy Lạc đang suy tính tiền bạc Hứa Hoàng Âu Dương bổ sung, hắn vẫn còn nhớ là hôm qua cô gái này ở nhà hàng gọi những món đắt tiền nhất. Thật ra chỉ cần cô an ổn làm vợ hắn, không ra ngoài nháo thì muốn thứ gì hắn sẽ đáp ứng trong khả năng của mình.

- Hôn lễ của chúng ta sẽ thật đẹp !

Hy Lạc ngồi ngược phía ánh sáng cong môi vui vẻ tươi cười nhìn sâu vào mắt Hứa Hoàng Âu Dương, giống như thật sự chất chứa nhu tình. Mà nụ cười đó của cô làm cho Hứa Hoàng Âu Dương cảm giác sẽ khắc sâu cả đời.