Chương 16: Tớ uống say rồi

Sau khi đỡ được Lạc Tri Hạc, mấy người bọn họ đi tới tiệm đồ nướng gần trường học, Yến Nam Hách từ lúc nhảy xuống không biết bị làm sao, biểu hiện khác hoàn toàn so với vài phút trước. Hắn khôi phục dáng vẻ trước đó, thích tranh cãi cùng với Lạc Tri Hạc.Trong tiệm không có nhiều người, nhìn thấy mấy người mặc đồng phục giống bọn họ. Chủ tiệm cũng nhìn quen mấy người trốn học, mặt không đổi sắc mà lấy ra thực đơn cho bọn hắn gọi.

Lục Nam Húc chọn bàn ở góc trong cách cửa kính rất xa. Hắn mở thực đơn nhìn vài lần: “Trước gọi hai mươi xiên thịt dê, mười cái cánh gà đi.”

Đem thực đơn truyền cho bọn họ xem, hắn chống cằm hỏi: “Lại gọi thêm hai chai rượu?”

"Tớ không uống,” Trần Họa nhanh chóng cự tuyệt, tay hắn nhanh chóng ở trên thực đơn gạch bỏ, “Ngươi muốn chết a, uống xong trên người toàn mùi rượu, về nhà còn không lập tức bị phát hiện.”

“Hách Nhi đâu?” Lục Nam Húc chuyển chén rượu hỏi hắn, "Không trở về không phải được rồi sao. Nói một tiếng với bố mẹ tối không về, buổi tối bọn mình về nhà tớ ngủ, dù sao cũng gần nhau.”

“Có thể a.” Yến Nam Hách không sao cả.

"Tớ!” Lạc Tri Hạc nhấc tay, "Tớ cũng muốn nếm thử.”

Yến Nam Hách đem tay nàng ấn xuống, chỉ vào nàng cảnh cáo: "Cậu nếm cái gì mà nếm, bao lớn liền nghĩ uống rượu, thành niên sao?”

Lạc Tri Hạc không phục: “Vậy cậu thành niên sao?”

“Chúng ta không giống nhau.” Yến Nam Hách vẻ mặt đúng lý hợp tình, "Tớ ngàn chén không say.”

Lạc Tri Hạc hết chỗ nói rồi, nàng quay đầu nhìn Trần Họa: “Trần Họa, tớ cũng muốn một chai!”

“Trần Họa, đừng gọi cho cậu ấy.”

Đôi tay Yến Nam Hách buộc trụ hai tay Lạc Tri Hạc đang muốn cướp lấy thực đơn, kìm chặt chẽ trước eo bụng nàng. Lạc Tri Hạc tránh không thoát, nâng lên đá hai chân hắn, lại bị hắn câu lấy hai chân kẹp lấy.

“Yến Nam Hách!”

“Làm gì, trẻ con không được uống rượu có biết không.”

"Tớ không phải trẻ con, cậu mới là trẻ con!”

"Trẻ con mới nói mình không phải trẻ con.”

“Được rồi, được rồi,” Trần Họa vừa lúc ngồi ở bên cạnh bọn họ bị làm ồn đến vẻ mặt chết lặng, Lục Nam Húc cùng Trần Thi sớm đã dự đoán trước, ngồi ở đối diện cách khá xa bọn họ, “Tớ là trẻ con, tớ là trẻ con là được chứ gì? Các ca ca tỷ tỷ, không phải một ly rượu thôi sao, rốt cuộc gọi hay không gọi?”

“Gọi!”

“Không gọi.”

Lại cãi nhau một trận, Trần Họa đau đầu mà đỡ lấy đầu. Lục Nam Húc vẫn luôn đang ngồi vui xem diễn xem, cuối cùng vẫn là Trần Thi giải quyết chuyện này. Nàng gọn gàng dứt khoát lấy thực đơn gọi hai chai rượu. Dưới ánh mắt bất mãn của Lạc Tri Hạc bình tĩnh nói: “Một chai cậu cũng uống không hết được, kêu Yến Nam Hách cho cậu một ly nếm thử được chứ?”

Trần Thi nhìn Yến Nam Hách.

“Đúng vậy,” Lục Nam Húc hát đệm, “Đều đã là học sinh cao trung rồi, cho nàng nếm thử hai ngụm cũng không có việc gì, chúng ta không phải đều ở bên cạnh nhìn sao.”

Yến Nam Hách nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Một bữa ăn khuya ăn đến gà bay chó sủa, Trần Thi ngồi ở bên cạnh cầm chén đũa chia cho bọn họ, Trần Họa vừa nhận vừa hỏi Lạc Tri Hạc chuyện của nam sinh kia: “Cậu quen hắn hả? Hắn làm vậy sao không báo trước cậu một tiếng?”

Lạc Tri Hạc lắc đầu, nàng suy nghĩ vài lần, cũng không biết mình từng gặp hắn ở đâu.

“Tình yêu a, nói tới là tới không kịp phòng ngừa.” Lục Nam Húc trêu chọc, “Hắn khả năng chính là cảm thấy Lạc Tri Hạc xinh liền thích nàng đi, thời điểm ở trên sân khấu có nói, vĩnh viễn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của cậu?”

“Ngươi vậy mà thật hiểu rõ.” Yến Nam Hách ha hả cười.

Người phục vụ đem rượu bưng lên trước, Yến Nam Hách mở một chai đưa cho Lục Nam Húc, còn lại một chai dưới ánh mắt chờ đợi của Lạc Tri Hạc rót một phần ba ly đưa cho nàng.

“Thật nhỏ mọn.” Nàng nhận cái ly nói thầm một câu, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm sau đó cau mày quạt quạt miệng, “Sao mà đắng vậy?”

Yến Nam Hách đưa cốc sữa bò Vượng Tử cho nàng, không chút khách khí nói: “Cậu vẫn là uống sữa đi.”

Lạc Tri Hạc trừng hắn một cái. Bọn họ ăn xong đã là hơn 9 giờ, ra khỏi cửa hàng, gió đêm thổi tới đem mùi rượu thổi bay vài phần. Lạc Tri Hạc nhất quyết một hai phải cùng Yến Nam Hách quyết đấu, cau mày đem ly rượu uống cạn không nói, còn thừa dịp Yến Nam Hách đi WC, trộm đổ một ít từ chai rượu ra.

Hắn sau khi trở về vừa bực mình vừa buồn cười, tùy ý gọi thêm một chai cho nàng. Kết quả chính là ra khỏi cửa quán Lạc Tri Hạc đến đứng cũng không vững, phải nhờ Yến Nam Hách đỡ mới miễn cưỡng đứng được.

“Chúng ta về trường học à,” Trần Họa có chút lo lắng mà nhìn Lạc Tri Hạc, “Cậu ta không sao chứ.”

“Ai bảo nàng tham uống.” Yến Nam Hách ác ý mà nắm hai cánh môi Lạc Tri Hạc, bị nàng bất mãn gạt bay, “Không có việc gì, tớ mang nàng trở về. Sáng mai cùng bọn mình đến trường học là được.”

“Tớ sẽ nói một tiếng với bạn cùng phòng ký túc xá cậu ấy.” Trần Thi ngược lại cảm thấy không có gì không yên tâm cả, nàng kéo Trần Họa đi, “Đi thôi, còn không đi nữa tiết tự học buổi tối sắp tan rồi.”

Lục Nam Húc cùng Yến Nam Hách nhìn bọn họ đi xa, hai người liếc nhau, cùng đi về nhà. Lạc Tri Hạc đi loạng choạng, Yến Nam Hách không thể không ôm lấy bả vai nàng, kéo nàng đi phía trước đi. Lục Nam Húc nhìn dáng vẻ hắn vất vả tốt bụng hỏi: “Ta với ngươi cùng nhau đỡ?”

“Không cần.”

Yến Nam Hách cự tuyệt thật nhanh làm Lục Nam Húc không khỏi cười một tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Yến Nam Hách nhìn về phía Lục Nam Húc.

“Không có việc gì.” Lục Nam Húc xua xua tay, “Lạc Tri Hạc cũng thật làm ngươi chịu đủ, thế nhưng ta thấy trong trường có rất nhiều người thích nàng. Lúc trước Ngô Đồng ở đội bóng rổ còn xin ta phương thức liên hệ với nàng nữa. Chờ nàng có bạn trai, ngươi cũng không cần phải làm những việc này.”

Yến Nam Hách trầm mặc. Vào tiểu khu, Yến Nam Hách cùng Lạc Tri Hạc dừng ở thang máy tầng bảy, nhà Lục Nam Húc ở tầng 11. Hắn phất phất tay với Yến Nam Hách nói ngày mai đi học rủ hắn rồi liền nhanh nhẹn đóng cửa thang máy.Yến Nam Hách đỡ Lạc Tri Hạc đến cửa nhà nàng. Ngựa quen đường cũ từ túi nàng tìm được chìa khóa mở cửa. Bên trong nhà đúng như dự kiến là một mảnh đen nhánh, công việc của mẹ Lạc Tri Hạc rất bận, thường không hay về nhà sớm.

Hắn dìu Lạc Tri Hạc vào phòng ngủ của nàng, thời điểm mở cửa rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Lạc Tri Hạc tuy rằng nhẹ, nhưng nàng lăn lộn một đường như vậy, vẫn là đem Yến Nam Hách mệt ra một thân mồ hôi. Hắn nghĩ trước tiên đem nàng dìu tới trên giường nào nghĩ đến Lạc Tri Hạc ôm eo hắn không chịu buông tay.

“Tỷ tỷ, xin ngài thương xót,” vốn dĩ đã mệt, kéo tới kéo lui như vậy rốt cuộc đem Yến Nam Hách phát hỏa. Hắn đè thấp tiếng nói muốn cùng nàng thương lượng, “Trước nằm xuống có được hay không? Tớ sắp nóng chết rồi.”

Lạc Tri Hạc không chịu, Yến Nam Hách muốn đem nàng buông ra. Cọ tới cọ lui Lạc Tri Hạc bỗng nhiên đột nhiên dùng một chút lực, trực tiếp cùng Yến Nam Hách ngã xuống giường, Yến Nam Hách dùng tay chống, miễn cưỡng mới không đè ở trên người nàng.

“Thật là cái tổ tông.” Yến Nam Hách nói thầm, “Ai sẽ muốn kết giao cùng cậu chứ.”

Đầu Lạc Tri Hạc gối lên lớp chăn bông mềm mại, nàng mơ mơ màng màng mà mở mắt ra. Yến Nam Hách cách nàng không đến ba tấc đang nhìn nàng, trong chớp mắt cảm giác lông mi trên mí mắt dường như có thể xẹt qua gương mặt nàng.

Nàng giơ tay đυ.ng vào, xương ngón tay như có như không mà lướt qua sườn mặt hắn. Đuôi mắt sau khi uống rượu phiếm ửng đỏ, Lạc Tri Hạc mơ hồ nhìn đôi mắt hắn phảng phất kích động muôn vàn sóng xuân: “Yến Nam Hách.. Cậu làm gì vậy?”

Yến Nam Hách yên lặng nhìn nàng, vẻ ửng hồng khác thường trên mặt nàng đặc biệt đáng yêu. Đồng tử hắn giật giật, muốn dời đi, nhưng lại không rời bỏ được. Sau một lúc lâu, thời điểm tay Lạc Tri Hạc chống đỡ không nổi buông xuống, hắn một phen nắm lấy tay nàng đem đặt trên đỉnh đầu.

“Tớ uống say rồi.”

Yến Nam Hách thấp giọng như tự nhủ rồi cúi đầu kề sát vào nàng, đưa ra đầu lưỡi liếʍ một ngụm nhẹ nhàng trên môi Lạc Tri Hạc, sau đó ngậm lấy cánh môi hồng nhuận, ôn nhu mà bắt đầu hôn nàng.