Chương 17: Mua Ultraman

Từ nhỏ đã có người luôn dính bên cạnh là trải nghiệm như thế nào? Yến Nam Hách đối với chuyện này rất rõ. Từ năm Lạc Tri Hạc ba tuổi dọn đến cách vách nhà hắn, hắn cùng nàng chưa từng có một khắc nào tách nhau.

Mẹ Lạc Tri Hạc là tiếp viên hàng không, ba ba làm IT. Hai người dọn đến nơi này là vì gần trường học. Lạc Văn Bác nhìn xa trông rộng, tiểu hài tử vừa mới cất tiếng khóc chào đời đã vì cuộc sống mười mấy năm sau này của nàng mà tính toán tốt.

Vì muốn sớm cho Lạc Tri Hạc đi học cùng tiểu hài tử khác, ba ba Lạc Tri Hạc trước khi nàng lên nhà trẻ liền mua căn nhà này làm dự trữ. Về sau bởi vì hoàn cảnh không tồi, cách công ty cũng gần, dứt khoát liền chuyển tới đây.

Lần đầu tiên Lạc Tri Hạc thấy Yến Nam Hách là vào một buổi chiều. Khi đó bọn họ mới vừa chuyển đến không lâu, trường học còn chưa khai giảng, đồng nghiệp Lữ Nhan trong nhà có việc đột suất muốn đổi chuyến bay với nàng. Đúng lúc Lạc Văn Bác lại đi công tác, nàng đi rồi Lạc Tri Hạc không ai chăm, Lữ Nhan vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nàng đột nhiên nghĩ tới Đường Hinh.

Nàng cùng Đường Hinh tuy ở đối diện nhau, nhưng trước nay chưa từng chào hỏi qua. Nhờ chuyện mấy hôm trước mới quen thuộc hơn chút. Hôm đó Lữ Nhan nghỉ muốn tự mình nấu cơm nhà, vì thế đi chợ mua rau kiếm chút mới mẻ. Nhưng nàng ngày thường đều bay tới bay lui, nào biết được giá cả đồ ăn bình thường là bao nhiêu, người bán báo nàng một số, nàng liền ngơ ngác đưa mã quét trả tiền.

Vẫn là Đường Hinh bên cạnh đi ngang qua thấy nàng quá ngốc không chịu được tiến tới ngăn nàng lại. Liền bởi vậy mà cả hai có hảo cảm với nhau. Trên đường buôn chuyện thế nhưng là biết nhau là hàng xóm đối diện, liền càng thêm vui sướиɠ mà trao đổi liên hệ.

Lữ Nhan nắm Lạc Tri Hạc trong tay ấn chuông cửa nhà Đường Hinh, Lạc Tri Hạc miệng ăn kẹo, nhìn này cánh cửa có chút nghi hoặc: “Mẹ ơi, đây không phải nhà mình.”

“Đây là nhà dì Đường, mẹ có chút việc, muốn nhờ nàng trông con một chút.” Lữ Nhan sờ sờ đầu nàng. Lạc Tri Hạc nghe hiểu. Trước kia Lữ Nhan cũng thường xuyên như vậy, thời điểm bận bịu đem nàng qua nhà bạn trông hộ, nói rất nhanh sẽ trở lại mà đến trời tối cũng không về. Nàng nhấp môi, cảm thấy kẹo trong miệng đều không ngọt.

Đường Hinh rất nhanh liền mở cửa, thấy ở cửa là Lữ Nhan, nàng cười hai mắt cong cong: “Sao chưa nói tiếng nào đã tới rồi? Mau vào mau vào, ai nha,” nàng cúi đầu nhìn Lạc Tri Hạc nhỏ nhỏ kinh hỉ mà kêu một tiếng, “Đây là Tri Hạc ư? Sao mà đáng yêu như vậy.”

Hôm nay Lữ Nhan buộc trên đầu Lạc Tri Hạc hai bên trái phải một búi tóc tròn trong, lại mặc thêm một bộ mini sườn xám, quả thực chính là phiên bản búp bê Trung Quốc ngày xưa. Tóc mái nàng che khuất cái trán, mặt tròn vo, mắt tròn xoe tò mò mà nhìn Đường Hinh, đem tâm Đường Hinh đều hóa mềm.

“Công ty có chút việc ta cần tới đó, nhưng ta đi rồi tiểu hài tử không ai trông,” Lữ Nhan có hơi xấu hổ, “Cho nên muốn hỏi ngươi hôm nay có bận không, muốn trông Tri Hạc giúp ta một chút.”

“Không được cũng không sao, ta cũng không phải có việc gấp gì.” Nàng bổ sung, nghĩ thầm nếu không được thì nàng chỉ có thể từ chối đồng nghiệp.

“Được chứ, sao mà không được.” Đường Hinh vừa nghe liền sảng khoái đáp ứng rồi, “Tri Hạc ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, để nàng chơi cùng Nam Hách đi.”

Lữ Nhan cảm kích nói cảm hơn, điện thoại trong túi quần rung rung, không cần nghĩ cũng biết là đồng nghiệp nàng gọi tới hỏi nàng được chưa. Nàng vội vàng đem tay Lạc Tri Hạc đưa tới nắm tay Đường Hinh, dặn dò nàng: “Mẹ đi rất nhanh là về, con ở nhà dì ngoan nhé.”

Điện thoại trong túi rung không ngừng, không chờ Lạc Tri Hạc đáp liền lại đứng dậy cảm tạ Đường Hinh, nói vài câu nhất định sẽ mau chóng trở về, mới nghe điện thoại vội vàng mà đi rồi.

Lạc Tri Hạc không nói chuyện, vẫn luôn nhìn Lữ Nhan đi, đến tận khi cửa thang máy đóng cũng không quay đầu lại. Đường Hinh nhạy bén mà nhận thấy được biến hóa cảm xúc của tiểu hài tử, chạy nhanh bế nàng lên đóng cửa dỗ: “Không sao, mẹ đi chút liền về, trước chơi cùng dì và ca ca một lát nhé!”

Nàng quay đầu hướng nam hài mặc quần yếm vẫn luôn ngồi ở trên sô pha phòng khách đang đưa lưng về phía bọn họ, hết sức chuyên chú xem phim hoạt hình kêu to: “Yến Nam Hách!”

Hai mắt Yến Nam Hách cũng chưa dời TV một chút, trong miệng đáp nàng: “Làm gì ạ?”

“Con còn dám hỏi làm gì, dì tới cũng không ra gặp chào một tiếng.” Đường Hinh ôm Lạc Tri Hạc đi đến hắn bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy điều khiển tắt TV.

“A... mẹ!” Yến Nam Hách lập tức la to, đứng lên muốn đoạt lấy điều khiển trong tay Đường Hinh, “Quái vật sắp chết rồi!”

Nhưng thân thể hắn nhỏ, đứng ở trên sô pha cũng không cao bằng Đường Hinh. Đường Hinh giơ tay lên cao, hắn nhảy nhót liên tục đều với không tới. Yến Nam Hách không với được điều khiển trong lòng vội muốn chết, tức muốn hộc máu mà kêu: “Mẹ!”

“Mẹ cái gì mẹ,” Đường Hinh kêu hắn ngồi xuống, chờ hắn không tình nguyện mà ngồi xuống mới chỉ vào Lạc Tri Hạc trong lòng ngực không rên một tiếng nói, “Đây là tiểu hài tử nhà dì Lữ hôm nay đến nhà mình chơi. Nhiệm vụ hôm nay của con chính là chơi với muội muội đã biết chưa?”

“Không biết.” Yến Nam Hách quay mặt không nhìn nàng. Phim hoạt hình của hắn!

Đường Hinh quay mặt hắn trở về: “Được rồi, chăm sóc tốt cho muội muội, mai mẹ dẫn con đi mua Ultraman được chưa?”

Yến Nam Hách hồ nghi mà nhìn chằm chằm nàng: “Thật sao?”

“Mẹ còn lừa con.” Đường Hinh cười một chút, nàng đem Lạc Tri Hạc ngồi trên sô pha hỏi nàng, “Tiểu bảo bối, nói cho dì biết muốn chơi cái gì nào?”

Lạc Tri Hạc lắc lắc đầu.

“Không sao, nhà dì cái gì cũng có. Có thích chơi ô tô không? Hay là chơi ghép hình mô hình?”

Lạc Tri Hạc vẫn lắc lắc đầu. Yến Nam Hách tò mò mà nhìn về phía Đường Hinh: “Mẹ, nàng bị câm sao?”

Đường Hinh mặt tức giận nhìn Yến Nam Hách nói: “Con mới bị câm, ai dạy con nói chuyện như vậy!”

“Tại nàng không nói lời nào a.” Yến Nam Hách xoa xoa mặt, cực kỳ ủy khuất, hắn nhìn về phía Lạc Tri Hạc, “Này, ngươi có biết nói chuyện không, ngươi bị câm thật à?”

Lạc Tri Hạc ngậm chặt miệng, đôi mắt nhìn hắn không chớp mắt.

“Mẹ... Người xem...”

“Biết.”

Yến Nam Hách đang hô lên thì bị Lạc Tri Hạc đánh gãy.

Nàng nhỏ giọng lặp lại, nhìn hắn mặt đầy không cao hứng: “Ta biết nói.”

“Được rồi.” Yến Nam Hách chuyển biến thực mau, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng, “Vậy ngươi muốn chơi cái gì? Ta muốn mua Ultraman, cho nên ta sẽ chơi với ngươi. Chơi gì cũng được, ngươi định đoạt.”

“Chơi gì cũng được?” Lạc Tri Hạc do dự.

“Đúng vậy.” Yến Nam Hách gật gật đầu, “Nói đi, đều được.”

“Chúng ta có thể chơi,” Lạc Tri Hạc dừng một chút, còn chưa có người chơi cùng nàng cái này đâu.

Nàng có chút thẹn thùng mà nói ra: “Chúng ta có thể chơi búp bê Barbie sao?”

“Cái gì?” Yến Nam Hách nghe thấy liền nhắn mày, búp bê Barbie là cái gì?

“Nhà ta hình như không có búp bê Barbie.” Hắn cẩn thận suy nghĩ một vòng có chút khó xử, “Vậy nên làm sao bây giờ?”

“Ta mang theo.” Lạc Tri Hạc ngữ khí có chút nhảy nhót.

Thời điểm nàng tới có mang theo cặp sách nhỏ, Đường Hinh để một bên cho nàng. Nàng bò vài bước qua chỗ khác trên sô pha lấy tới, kéo ra khóa kéo, trên mặt không che được vui mừng.

Thời điểm nàng đem búp bê mặc váy công chúa hồng nhạt móc ra, sắc mặt Yến Nam Hách liền có chút thay đổi. Hắn nhìn dáng vẻ sườn mặt mẹ hắn nhẫn cười đi qua, trong lòng Ultraman cùng tôn nghiêm nam hài trái phải lắc lư.

“Ca ca, tới chơi sao?” Lạc Tri Hạc hướng hắn cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền.

Yến Nam Hách cảm thấy không được, hắn sao có thể liền vì một Ultraman mà chơi cái gì búp bê Barbie được? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn há mồm vẫn là muốn cự tuyệt, nhưng Đường Hinh ở phía sau Lạc Tri Hạc, hướng hắn làm khẩu hình, giơ hai ngón tay. Hai cái Ultraman. Hai ngón tay có ma lực thật lớn, Yến Nam Hách lập tức cầm búp bê trên tay Lạc Tri Hạc, nhìn nàng vô cùng chân thành tha thiết nói: “Có chơi!” Bọn họ chơi một cái hết cả buổi chiều.