Chương 6-1: Đoan Mạc Ngữ

Lục Đại Cảnh đi rồi, Giang Phụng Ân cuống quýt mặc quần vào. Dường như năm đó y không hiểu được Lục Đại Cảnh, bây giờ hắn càng thêm buồn vui thất thường, y không tài nào hiểu được mình khiến hắn tức giận chỗ nào… Sao giống như hắn trách y phản bội hắn vậy?

Ngón tay y vô thức gõ vài cái trên mặt bàn, nếu như năm đó y không vội vàng gả cho Lục Đại Cảnh thì hôm nay bọn họ cũng không đến nước rơi vào kết cục này.

Muốn trách thì trách y năm đó quá mức vội vàng. Lục Đại Cảnh vừa được thả ra khỏi địa lao, y vốn tưởng rằng nhờ chuyện này mà quan hệ của hai người sẽ tốt lên. Ai ngờ Giang Phụng Ân bệnh nặng vừa đỡ đã nghe được tin Lục Đại Cảnh và Đoan Mạc Ngữ có cử chỉ thân mật với nhau không giống bình thường.

Giang Phụng Ân nhất thời luống cuống. Y nhớ tới lúc trước Lục Đại Cảnh đánh giá cao Đoan Mạc Ngữ, nói dung mạo hắn ta thanh nhã, lại biết ăn nói khiến người khác ưa thích. Lần này sau khi y bị bệnh, hắn lại càng thân mật với Đoan Mạc Ngữ hơn cả ngày như hình với bóng.

Từ trước tới giờ Lục Đại Cảnh không thân mật với người khác bao giờ, chuyện này khiến Giang Phụng Ân có cảm giác nguy cơ, vội vàng vào cung tìm hắn nói chuyện, bâng quơ hỏi tới chuyện này.

Sao Lục Đại Cảnh có thể không nghe ra ý tứ trong lời của y, hắn không nói thẳng mà lại đáp: “Mạc Ngữ tốt với ta, ta tốt với hắn cũng là điều hiển nhiên.”

Giang Phụng Ân nghe xong thì càng vội, y và Lục Đại Cảnh quen nhau lâu như vậy, hắn đều gọi y bằng cả tên lẫn họ, thế mà bây giờ hắn lại gọi Đoan Mạc Ngữ là Mạc Ngữ! Còn nói hắn ta tốt!

“Ngươi nói cái gì? Hắn ta có thể đối xử tốt với ngươi bằng ta sao?” Y ghen ghét với sủng ái của người khác, hai má đỏ bừng: “Ngươi có biết lúc ngươi đang ở trong ngục, hắn ta…”

“Đủ rồi.” Lục Đại Cảnh cau mày: “Lúc ta ở trong ngục, Mạc Ngữ đối xử với ra thế nào ta hiểu rõ nhất.” Hắn nhìn dáng vẻ hấp tấp lo lắng của Giang Phụng Ân thì thấy phiền lòng. Lục Đại Cảnh biết rõ tình cảm của Giang Phụng Ân với mình, nhưng thứ tình cảm này của y quá mức nhỏ bé giả dối.

“Đây là việc giữa ta và Mạc Ngữ không liên quan tới ngươi.”

Nói xong hắn quay người rời đi, dường như không muốn nói thêm một câu nào với Giang Phụng Ân nữa, để lại một mình y đứng đờ ra tại chỗ, ấm ức không biết phát tiết đi đâu.

Trong suốt ba năm quen biết với Lục Đại Cảnh, cả ngày y tìm đủ thứ mới lạ bên ngoài cung tới chọc hắn vui vẻ, giống như cái đuôi bám phía sau hắn, còn cầu phụ thân dâng tấu lên Hoàng thượng xin cho hắn tới Thái Học học cùng các Hoàng tử. Tuy tất cả mọi việc đều là y tự nguyện, nhưng y tình cảm dành cho hắn là thật lòng. Chẳng qua tình nghĩa ba năm này lại không sánh bằng nửa tháng Đoan Mạc Ngữ ở trong địa lao chăm sóc hắn.

Trước đây Đoan Mạc Ngữ là người bên cạnh Giang Phụng Ân, hắn ta là đào kép theo gánh hát tới nhà họ Giang hát hí khúc. Giang lão gia thấy hắn ta thông minh nhanh nhẹn, Giang Phụng Ân lại hay ra ngoài gây chuyện thị phi nên giữ hắn ta ở lại theo hầu bên cạnh Giang Phụng Ân.

Hai người tuổi xấp xỉ nhau, lại lớn nên từ nhỏ nên Giang Phụng Ân vẫn luôn tin tưởng hắn. Về sau y nghĩ tới bên người Lục Đại Cảnh không có ai chăm sóc, người người bắt nạt thì để Đoan Mạc Ngữ theo hầu bên cạnh Lúc Đại Cảnh, tới lúc đó hắn gặp phải chuyện gì y cũng có thể nhanh chóng biết rõ.

Giang Phụng Ân nào ngờ được chỉ có mấy tháng thôi, Đoan Mạc Ngữ đã thay đổi tâm tư, lúc y hỏi tới chuyện Lục Đại Cảnh, hắn ta toàn lấp lửng không nói rõ ràng. Mãi tới khi Lục Đại Cảnh bị bắt vào địa lao, Đoan Mạc Ngữ nghe được tin tất cả các thái giám nô tài trong Nhập Khê Cung cũng phải chịu tội theo thì mới hốt hoảng chạy tới trước mắt Giang Phụng Ân nói rõ việc này, còn cầu Giang Phụng Ân cho hắn ta hồi phủ.

Người như vậy sao có thể đối xử tốt với Lục Đại Cảnh được đây?

Ngay trong tối hôm ấy, y gọi Đoan Mạc Ngữ tới. Mới một tháng không gặp dáng vẻ hắn ta có có thêm vài phần phú quý, Lục Đại Cảnh đối xử với hắn ta rất tốt, mang đủ loại tơ lụa ra may y phục cho hắn ta.

“Giang thiếu gia.”

Sắc mặt Giang Phụng Ân cáu kỉnh: “Ta nghe người ta nói ngươi rất thân cận với Cửu Hoàng tử đúng không?”

Đoan Mạc Ngữ không phủ nhận: “Chắc bởi vì trong khoảng thời gian này ta ở bên chăm sóc Cửu Hoàng tử nên điện hạ đối xử tốt với ta.:

Giang Phụng Ân nghiến răng: “Ngươi còn dám nói! Nếu không phải ta lấy ngọc bội cho ngươi, chỉ sợ ngươi còn không bước qua được cửa địa lao.”

Đoan Mạc Ngữ hơi ngừng lại cũng không phủ nhận: “Đúng là như thế, nhưng chẳng phải lúc đó chỉ có mình ta ở bên cạnh chăm sóc điện hạ thôi sao?”

Giang Phụng Ân không tìm được lời phản bác, cơn tức nghẹn trong l*иg ngực không thoát ra được.

Lúc đó y nghe nói Lục Đại Cảnh bị bắt giam bối rối cuống quýt không biết làm gì, lại nghe tin thủ vệ dùng hình với hắn thì vội phát điên, trong lúc cấp bách chỉ có thể cầu Đoan Mạc Ngữ mang theo đại phu bên ngoài vào chăm sóc hắn.