Chương 174: Cuộc sống hằng ngày (1): Làm gì có ông Vương nhà bên nào

Hạ Tuấn Lâm ngồi khoanh chân trên băng ghế ở sân thượng, dựa lưng vào cánh cửa sổ thủy tinh đằng sau. Ánh nắng chói chang tìm đến nhảy nhót trên những sợi tóc hơi vểnh của cậu, nhuộm chúng thành một màu vàng óng.

Có người nào đó đang nhổ cỏ, khiến mùi cỏ xanh mướt cứ thoảng chui vào hai cánh mũi. Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đám cây leo gần đấy đến ngớ cả người. Rồi một cơn gió thổi vụt qua khiến chúng nó thoáng lay động, thoạt trông có vẻ không mấy bền chắc.

Chuông cửa đột ngột vang lên.

Hạ Tuấn Lâm hoàn hồn, đứng dậy khỏi băng ghế, bước chân trần đến cửa, mở cửa ra.

Người máy vận chuyển chuyên dụng theo đó há cái miệng to ra, một đóa hoa tươi bật ra từ đó.

Hạ Tuấn Lâm nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”

Ánh mắt người máy nó lóe lên chút ánh đỏ, nói chầm chậm: “Đừng khách sáo ạ.”

Hạ Tuấn Lâm quay về phòng.

Cậu mở bó hoa tươi mình đang cầm trong tay, bỏ hết mớ cành lá thừa đi rồi tỉa tót thêm một chút xong, mới thong dong cắm chúng vào trong bình hoa. Rồi cậu đẩy nó về phía trước, nói với không khí trước mặt mình: “Ở Tinh Tế này không có loại hoa mà mẹ thích, con chỉ đành mua một loại na ná vậy.”

“… Chắc là mẹ không ngờ được vụ này. Ở đây, loài hoa này được dùng làm nguyên liệu nấu ăn đấy.”

Ngón tay Hạ Tuấn Lâm khẽ khàng ve vuốt cánh hoa, chẳng sao tưởng tượng ra vị của món đồ này khi nấu lên. Chỉ đành bình luận: “Chỗ này đúng là có lắm của lạ mẹ ạ. Có nhiều thứ ăn được thì không thể ăn, mà thứ vốn không thể ăn lại có thể lấy ra nấu nướng.”

“Con ở đây sống cũng tốt lắm. Dù chỉ là một quyển sách, lúc nào cũng có vài ba lỗi logic hoặc vài chỗ bất hợp lý. Nhưng mà so với bấy nhiêu đó thì tính ra con vẫn lấy làm thoải mái chán.”

Hạ Tuấn Lâm cũng tùy nghi, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: “Bây giờ, con đã có người nhà, có bạn bè, có sự nghiệp của riêng mình. Chuyện lý thú quanh con cũng cơ man là thứ, thú vị hơn nhiều lúc còn ở nơi nhỏ hẹp kia."

“Mẹ sống ở đó, cũng tốt chứ?”

Hạ Tuấn Lâm khe khẽ hỏi.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu.

Là người mắc bệnh tâm thần, lúc nào cũng tự hại bản thân, và rồi tự sát để giải thoát cho chính mình.

Là người mẹ ngoài đời thực của cậu.

Ngày trước Hạ Tuấn Lâm cứ lo làm việc quần quật, lần nào ngày giỗ đến thì cũng sẽ bận bịu chuyện gì đó, mẹ của Hạ Tuấn Lâm cũng không phải người hay chú trọng quá mọi điều, nên cậu cũng chẳng tổ chức gì long trọng, cứ thế mà trò chuyện với không trung thôi.

Hôm nay, hiếm khi có thời gian, cậu mua lấy một bó hoa.

Định trò chuyện với bà tử tế hơn một chút.

Cậu cứ thế huyên thuyên tất tần tật chuyện sau khi mình đi đến Tinh Tế. Có mấy sự kiện vào hai năm trước mà Hạ Tuấn Lâm quên cụ thể nó thế nào, cũng cứ ngồi yên tại chỗ từ từ ngẫm nghĩ lại.

Đến khi nói hết chuyện thì cậu đã tu tận ba ly nước. Mặt trời cũng từ Đông đã ngả về Tây.

Hạ Tuấn Lâm thấy đói bụng.

Thế là cậu vừa ngâm nga vừa đi nấu cơm.

Ăn một bữa no căng xong, Hạ Tuấn Lâm bèn nhìn lại bó hoa mình đã mua về một chốc. Cậu đặt bình hoa ở một nơi bắt mắt, định bụng sẽ làm hoa khô sau hai ngày nữa, xong rồi mới xoay người đi đến phòng ngủ. Hôm nay nhà hàng không kinh doanh nên Hạ Tuấn Lâm có thể nghỉ ngơi cho đã.

Có lẽ là tinh thần thấm mệt nên Hạ Tuấn Lâm vừa tựa vào đầu giường một chút đã ngủ quên mất.

Sau đấy tỉnh dậy nhờ những chiếc hôn.

Người đàn ông đang chồm đến có đuôi mắt màu đỏ nhạt, hai cánh tay anh chống ở hai bên thân mình Hạ Tuấn Lâm, đôi môi anh hôn người dưới thân mình từng cái, từng cái, hành động rất dịu dàng và quyến luyến.

Nghiêm Dục thấy Hạ Tuấn Lâm mở đôi mắt hãy còn nhập nhèm nhìn mình, trông hệt như một con thú non chỉ vừa hé mắt thì không kiềm được mà bật cười thật khẽ, rồi lại tiến đến, hôn lên đôi mắt của Hạ Tuấn Lâm.

Anh khẽ khàng hỏi: “Hoa ở dưới lầu là em mua à?"

“Ừm.”

Hạ Tuấn Lâm mơ màng gật đầu: “Nhớ mẹ.”

Nghiêm Dục chợt khựng lại.

Anh đáp lại bằng một tiếng thật trầm, rồi ôm siết lấy Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt, bấy giờ mới tỉnh táo hẳn, thổi thổi mái đầu Nghiêm Dục: “Sao anh ra đây vậy? Muốn làm à?”

Sau khi tinh thần Nghiêm Hạo Tường ngày một tốt lên thì giữa ba nhân cách cũng dần có thể trực tiếp giao lưu với nhau. Điều này cũng có thể xem như một tín hiệu cho thấy họ sống chung với nhau rất hài hòa, nhưng ứng với điều đó, số lần mà người có địa vị thấp nhất, Nghiêm Dục, xuất hiện cũng càng ngày càng ít. Thời gian xuất hiện luôn bị chèn ép bởi Nghiêm Hạo Tường và Nghiêm Phần, chỉ khi nào không nhịn nổi nữa thì tinh thần của Nghiêm Dục mới đột ngột dâng trào mãnh liệt, mới lấn lướt nổi hai người khác.

Vào những lúc thế này, tất nhiên Nghiêm Dục cũng theo bản năng muốn cùng Hạ Tuấn Lâm làm chuyện ấy.

Hạ Tuấn Lâm đã quen rồi.

Vậy mà lần này, Nghiêm Dục lại lắc đầu, chỉ đáp: “Ở cạnh em thôi.”

Anh trở mình nằm sát bên người Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm thuận thế lại gần đè sấp lên người Nghiêm Dục. Cậu khép đôi mắt, như nghe thấy tiếng tim Nghiêm Dục đang đập - Thịch, thịch, thịch. Cứ một tiếng rồi lại một tiếng, bình tĩnh mà đầy mạnh mẽ.

Thân nhiệt trên hai cá thể đang dần hòa hợp.

Hạ Tuấn Lâm bỗng hỏi: “Anh sẽ biến mất ư?”

“Hửm?”

“Em vẫn luôn đoán là…”

Hạ Tuấn Lâm khựng lại, chừng như có chút do dự. Rồi cuối cùng cậu cũng chẳng nói ra suy nghĩ trong đầu mình, thế nhưng cậu còn chưa kịp mở lời, thì Nghiêm Dục đã nối tiếp cậu mà đáp: “Anh biết em đang suy đoán điều gì.”

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Dục.

Nghiêm Dục tiếp: “Anh sẽ không đi đâu cả. Đúng là vì du͙© vọиɠ của tên đó nên anh mới được sinh ra, nhưng anh cũng khác với các nhân cách còn lại. Những người đa nhân cách khác, các nhân cách cũng sẽ có tên họ, có tuổi tác, niềm yêu thích lẫn tư tưởng khác biệt. Có điều, khác với bọn họ luôn nhận định họ là những con người khác nhau, và đại đa số không có ký ức của nhau, bọn anh thì khác.”

“Hồi Nghiêm Hạo Tường còn nhỏ, khi anh ta phân ra nhân cách Nghiêm Phần là đã có thể nói chuyện với Nghiêm Phần rồi. Sau này tinh thần bạo loạn, khả năng trao đổi mới bị cắt đứt, nhưng hiện tại thì tinh thần của anh ta tốt lắm, vậy nên bọn anh đã có thể thiết lập một vùng trao đổi ngắn trong đầu lần nữa.”

“Từ trước đến giờ, bọn anh chưa bao giờ chối bỏ việc bản thân mình luôn là Nghiêm Hạo Tường.”

Anh nói: “Tên của anh là do em đặt, còn tên của Nghiêm Phần là tự anh ta đặt, cũng chỉ để phân biệt thôi, chứ không phải là vì được tách ra nên mới có tên riêng. Vì bọn anh không phải “Người khác”, mà chính là Nghiêm Hạo Tường. Nói cách khác, thì chỉ khi có đầy đủ cả ba người bọn anh, thì Nghiêm Hạo Tường mới được xem là một con người toàn vẹn."

Đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm nghe thấy cách lý giải này.

Cậu xử lý thông tin từng chút: “Em không bảo là các anh không phải là một, chỉ là em có vài nghi vấn thôi… Anh là chấp niệm của anh ấy, nên khi anh ấy vượt qua được chấp niệm ấy rồi thì nhiệm vụ của anh cũng kết thúc chẳng hạn.”

“Mới đầu thì đúng.”

Nghiêm Dục đáp: “Mới đầu thì đúng là vậy. Nếu như một kẻ mới được sáng tạo ra của ngày trước, ngay khi chấp niệm kia kết thúc thì có lẽ anh sẽ biến mất thật. Nhưng…”

Anh nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm: “?”

Nghiêm Dục nói thật khẽ: “Nhưng… Em đã cho anh một cái tên.”

“Là em.”

“Em đã biến anh trở thành một cá thể chân thật và hoàn chỉnh. Bây giờ anh có tên của riêng anh, tư tưởng của riêng anh, những vui buồn khổ hận của mình anh. Từng chút từng chút, những thứ ấy anh đã dần có được từ sau khi được đặt tên.”

Hạ Tuấn Lâm không kiềm được phải hít hà một phen.

Trước đó, cậu đã biết nguyên nhân Nghiêm Dục được sinh ra có khả năng là vì Nghiêm Hạo Tường quá xấu hổ, quá ngại khi ứ ừ với cậu, mà Nghiêm Phần thì quá rõ là một con gà con, còn bày vẻ “Tôi chẳng thích cậu tẹo nào cả, làm ơn né xa tôi chút đi” nữa chứ.

Nhưng cậu không ngờ, rằng một cái tên lại có sức mạnh đến như thế.

Điều này là tốt, hay xấu?

Hạ Tuấn Lâm không nghĩ ra.

Cậu cũng không hề thấy hối hận vì đã “Tạo ra” Nghiêm Dục, nhưng cơ thể này dù sao cũng vẫn là của Nghiêm Hạo Tường…

Thôi thì.

Dù gì cũng đã thành thế này, cũng đâu thể nhét trở lại như cũ được nữa.

Huống chi, trước giờ cũng không thấy Nghiêm Hạo Tường tỏ vẻ bài xích gì Nghiêm Dục. Cùng lắm thì Hạ Tuấn Lâm lại có thêm một vấn đề cần lưu ý hơn thôi, lỡ mai mốt lại có nhân cách nào được hình thành thì cứ giả ngơ là được…

Hạ Tuấn Lâm đang trầm tư là thế, bỗng người bên cạnh khựng lại một chốc.

Khi cậu ngẩng đầu lên, thì đôi mắt lấp đầy bởi du͙© vọиɠ kia đã hóa trong veo, lạnh lùng từ khi nào.

Cả hai đối mặt, nhìn nhau mà sửng sốt.

Nghiêm Hạo Tường đỡ Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, hỏi vu vơ: “Hồi nãy hai người làm gì thế?”

Câu hỏi này cũng không khó trả lời.

Hạ Tuấn Lâm đáp thẳng: “Em đang nói với Nghiêm Dục chuyện hợp nhất các nhân cách.”

Nghiêm Hạo Tường buông mi mắt: “Sao lại nghĩ đến chuyện hợp nhất?”

“Nói chuyện này chuyện kia rồi dẫn đến vấn đề đó.”

Hạ Tuấn Lâm thuật lại những gì Nghiêm Dục nói ban nãy, lại hỏi anh: “Anh thấy thế nào?”

Nghiêm Hạo Tường đáp: “Anh cũng có ý nghĩ giống cậu ấy. Anh thấy không cần phải hợp nhất đâu.”

Có nhiều vấn đề, Nghiêm Hạo Tường không muốn giải quyết thì có thể trốn tránh một cách quang minh chính đại, bằng cách giao cho các nhân cách khác làm. Lần nào thì Nghiêm Phần hay Nghiêm Dục cũng đều làm tốt cả.

Hà cớ gì phải hợp nhất chứ?

Hạ Tuấn Lâm nghe thế bèn nảy ra trò đùa dai, thế là ngao ngán thở dài liên hồi.

Nghiêm Hạo Tường: “?”

Hạ Tuấn Lâm chống cằm: “Em cũng biết là anh sẽ nói thế. Lần nào em hỏi câu gì mà anh không muốn trả lời, hay bắt anh làm chuyện anh không muốn là thể nào anh cũng giao cơ thể cho Phần Phần hoặc Dục Dục. Hẳn là anh cảm thấy ba nhân cách đang rất ổn, phân chia công việc rất hợp lý nên chẳng việc gì phải hợp nhất lại đúng không? Nhưng mà… có hợp lý thật hay không?”

Nghiêm Hạo Tường nghe Hạ Tuấn Lâm nói thế thì sững sờ. Nhưng anh cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.

Anh càng không biết ý nghĩa của đoạn hội thoại Hạ Tuấn Lâm vừa nói ở chỗ nào.

Bây giờ trông qua thì công việc được họ phân chia hợp lý thật mà.

Anh phụ trách làm đứa con trai nhỏ của nhà họ Nghiêm, Nghiêm Phần sẽ chịu trách nhiệm khi có đạo tặc vũ trụ, khi cần “Giáo quan Hạ” sẽ có Nghiêm Dục đây.

Có nền có nếp mà.

Nghiêm Hạo Tường đang suy tư trong bụng “Ừ” một tiếng qua loa, hỏi lại: “Thế thì có vấn đề gì à?"

Hạ Tuấn Lâm nói đầy ai oán: “Vấn đề lớn đấy chứ.”

Hàng mi dài của Nghiêm Hạo Tường chớp chớp.

Hạ Tuấn Lâm kể ngay: “Nghiêm Dục là nhân cách được anh tạo ra để làm chuyện ấy với em. Nói đúng ra, thì tức là vấn đề này do anh ấy phụ trách nên anh ấy mới làm với em. Phải vậy không?”

Nghiêm Hạo Tường ngập ngừng đáp: “Ừ.”

Hạ Tuấn Lâm duỗi chân: “Vậy tại sao anh trai anh không làm với em?”

Nghiêm Hạo Tường tức thì á khẩu, chỉ đành phải đáp: “… Để anh hỏi anh ấy hộ em nhé.”

“Còn anh thì sao hả?”

Hạ Tuấn Lâm bĩu môi: “Đến anh trai cũng muốn thân thiết với em, mà anh chẳng thèm đếm xỉa đến. Anh nói em nghe thử, là anh không lên được, hay là có nem có chả bên ngoài hả?"

Nghiêm Hạo Tường: “… Không mà.”

Vấp phải vấn đề thế này, Nghiêm Hạo Tường lại có ý định muốn trốn. Anh vừa định rời khỏi sân khấu “Giường chiếu” này thì đã bị Hạ Tuấn Lâm đè lại, không thể nhúc nhích nổi, chỉ đành dời tầm mắt, nghiêng đầu sang một bên, tránh đối mặt với Hạ Tuấn Lâm.

Nhưng trong lòng Nghiêm Hạo Tường, thì vẫn đột ngột ngẫm lại những gì mà Hạ Tuấn Lâm nói với anh hồi mới quen.

Cậu khen anh tốt.

Nói rằng anh xứng đáng được yêu thương.

Còn những ngôi sao nhỏ mỗi ngày một cái kia nữa.

Từng câu từng chữ lúc trước khiến Nghiêm Hạo Tường ngày một thấy chân thực hơn.

Cảm giác an toàn được tích dần đầy, chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, mà là nhờ từng chuyện vụn vặt một cộng dồn vào nhau.

Thế nhưng…

Anh thực sự có thể ư?

Hạ Tuấn Lâm hiện tại, hẳn là chưa hiểu hết về anh nữa mà? Nếu bây giờ mà cậu biết rõ mọi thứ có phải cậu sẽ thấy hết hứng thú hay không? Vì thật lòng, anh đúng là một tên nhạt nhẽo.

Trong khi Hạ Tuấn Lâm thích những thứ thú vị cơ.

“Nè, bây giờ anh còn không nhìn mặt em nữa cơ à! Rõ ràng anh đang nói dối!”

Hạ Tuấn Lâm khóc òa: “Trời ơi! Tôi khổ quá mà! Kết hôn hai năm trời mà chồng chẳng thèm chung đυ.ng, tôi đây lẻ loi hiu quạnh, một thân cô liêu, thôi thì chẳng đặng đừng đi tìm ông Vương nhà bên…”

Giọng của Hạ Tuấn Lâm kéo Nghiêm Hạo Tường về lại thực tế.

Mà người vừa cất giọng còn dụi dụi vào lòng Nghiêm Hạo Tường, tài giả khóc phải gọi là đỉnh của chóp.

Da thịt cận kề.

Đồng tử Nghiêm Hạo Tường trở nên sâu đến lạ.

Làm gì có ông Vương nhà bên nào.

Tay Nghiêm Hạo Tường siết chặt, móng tay bấm vào thịt, vết nhói ấy khiến anh tỉnh táo hơn một chốc. Đột nhiên, trong lòng Nghiêm Hạo Tường dấy lên một tia khát khao và can đảm, nó khiến nhịp tim anh dần tăng tốc, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Thử một chút xem?

Như một tên chơi cờ bạc, đánh cược một lân.

Cược cả bản thân mình…

Như thể bị ma nhập, Nghiêm Hạo Tường muốn vươn tay ép Hạ Tuấn Lâm vào ngực mình thì bỗng dưng nghe thấy Hạ Tuấn Lâm thở một hơi thật dài, rồi lắc đầu bảo: “Hầy… Mà thôi, em cũng mệt rồi, không chơi nữa. Mới ngủ dậy nên em hơi đói, thôi em làm cơm anh ăn nhé.”

Thật ra Hạ Tuấn Lâm cũng không vội về chuyện ấy, chỉ là nãy giờ cậu muốn chọc Nghiêm Hạo Tường tí thôi.

“Ừ.”

Nghiêm Hạo Tường nghe mình thuận theo.

Thế nhưng, trong lòng anh vang lên một giọng nói khác, vẫn đang nói…

Nói không ngừng…

Bên này, Hạ Tuấn Lâm duỗi người thật đã, toan đứng dậy thì tự dưng bị Nghiêm Hạo Tường cản lại.

Hạ Tuấn Lâm: “?”

Cậu còn lơ tơ mơ.

Thì Nghiêm Hạo Tường đã hạ quyết tâm. Anh cụp mắt, nói khẽ: “Em từng viết một câu trên ngôi sao nhỏ.”

Hạ Tuấn Lâm ngớ cả người: “Hả?”

Cậu viết quá trời thứ trên ngôi sao nhỏ luôn.

Nghiêm Hạo Tường bảo câu nào?

Nghiêm Hạo Tường dịch lại gần, kề sát bên tai Hạ Tuấn Lâm mà rằng: “Khi anh có can đảm để thực hiện bất kỳ chuyện gì, thì nhất định phải kiên trì. Không được bỏ cuộc giữa chừng vì bất kỳ yếu tố ngoại lai nào hết.”

Hạ Tuấn Lâm sững sờ, chẳng hiểu câu ấy thì liên quan gì đến tình cảnh hiện tại.

Hơi thở Nghiêm Hạo Tường vấn vít trên người Hạ Tuấn Lâm. Anh từ tốn bảo: “Để cơm ở đấy, nấu sau đi.”