Chương 2: Làm gì à? Đương nhiên là kiếm chuyện rồi.

Trong phòng khách nhà tổ có không ít người đang ngồi, đều là trước kia nghe nói chuyện của Hạ Tuấn Lâm nên đến xem trò hay.

Bây giờ nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo của Hạ Tuấn Lâm, đều không nhịn được mà nhíu mày.

“Thằng bé này sao vậy? Trước kia tính cách của nó có phải như vậy đâu…”

“Đúng đấy, mấy năm nay đúng là càng ngày càng kỳ cục. Theo tôi thấy thì vẫn là thương cho roi cho vọt đi.”

“Nghe nói Tiểu Lâm thi đại học không tốt nên đậu vào trường đại học không được tốt cho lắm đúng không? Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp đã khó tìm việc rồi, gả cho nhà họ Đinh chẳng phải rất tốt hay sao? Vừa lúc không cần bận tâm tương lai, sao lại càn quấy đến nước này.”

“Lúc nãy anh Hạ nói có lý lắm. Sống trong xã hội bây giờ, không có chút đầu óc thì sao có thể giành công việc với người máy đây? Tiểu Lâm vẫn nên trực tiếp gả qua đó làm phu nhân nhà giàu nhàn tản cho rồi. Hơn nữa anh cả nói hai tiếng không về sẽ đoạn tuyệt quan hệ chắc chắn chỉ là hù dọa một chút thôi, Tiểu Lâm lại còn tưởng thật à?”

“Nào có con trai giận dỗi ba mình.”

“Đúng thế.”

Người chung quanh bảy mồm tám miệng nói.

Hạ Tuấn Lâm vẫn cười tủm tỉm, cứ như không nghe thấy.

Hạ Nguy Vân bị Hạ Tuấn Lâm làm mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt đã sớm khó coi, thấy Hạ Tuấn Lâm có vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ông ta nhất thời bất mãn, lạnh lùng nói: “Nếu mày không phải là con tao thì sao còn không cút ra khỏi nhà tổ đi!”

“À.” Hạ Tuấn Lâm cười nói: “Bây giờ đúng là tôi không phải con ông, nhưng tôi vẫn là cháu trai của bà nội mà. Hơn nữa trước kia nhà tổ này sửa lại đều dùng tiền của mẹ tôi đấy, mấy chục triệu tinh tệ cơ, sao tôi lại không thể ở lại đây?”

Sức mua của mấy chục triệu tinh tệ cũng tương đương với mấy chục triệu nhân dân tệ.

Sửa lại nhà tổ có cần nhiều tiền đến thế hay không, Hạ Tuấn Lâm không biết, nhưng nếu nói người nhà họ Hạ không tham ô thì Hạ Tuấn Lâm không tin.

Hạ Nguy Vân nhíu mày, nghe Hạ Tuấn Lâm nhắc tới mẹ mình, trong đầu nhớ tới người phụ nữ hơi cường thế kia, trong mắt lướt qua một tia ác độc.

“Anh… Anh đừng nói những lời như vậy chọc giận ba.”

Hạ Trú đột nhiên chen mồm vào.

Ánh mắt cậu ta lộ vẻ lo lắng, cứ như thể thật sự lo cho quan hệ giữa Hạ Tuấn Lâm và Hạ Nguy Vân.

Nói xong, Hạ Trú lại quay sang nói với Hạ Nguy Vân: “Ba cũng đừng giận. Anh trai không muốn gả cũng là bình thường thôi, trước kia anh ấy chưa từng tiếp xúc với Đinh Trình Hâm, đột nhiên phải gả thì chắc chắn là không thể chấp nhận được…”

Hạ Nguy Vân không kiên nhẫn nói: “Sao lại không cho nó tiếp xúc? Chẳng phải mới đính hôn hay sao? Có phải bắt tụi nó kết hôn liền đâu. Sau khi đính hôn không phải có rất nhiều thời gian để tụi nó chung đυ.ng à? Hạ Trú, đã đến nước này rồi sao con còn nói đỡ cho anh con thế hả!”

Hạ Trú lúng túng đứng lên, không nói tiếp.

Thấy vậy, người chung quanh lại bắt đầu.

“Hầy, nếu Tiểu Lâm nghe lời bằng một nửa Tiểu Trú thì tốt quá…”

“Chứ còn gì nữa.”

“Được rồi, mấy người cũng đừng ở đây tự làm mình cảm động nữa.”

Hạ Tuấn Lâm không kiên nhẫn ngắt lời mọi người: “Đều là người trưởng thành, ai mà không biết ai có mưu đồ gì? Không cần thiết làm trò mèo trước mặt tôi đâu.”

Hạ Tuấn Lâm đã từng đọc nguyên tác.

Trong cuốn tiểu thuyết Tinh Tế đó, Đinh Trình Hâm chính là công chính trong tiểu thuyết, mà thụ chính vừa không phải là Hạ Tuấn Lâm, cũng không phải là Hạ Trú, mà là Văn Gia Ngọc, người đang đi du học ở một hệ tinh hà xa xôi khác.

Cũng chính là bạch nguyệt quang mà Đinh Trình Hâm giấu kín trong lòng mười mấy năm.

Hạ Tuấn Lâm chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ trên con đường công chính theo đuổi bạch nguyệt quang, thiết lập để tăng thêm sức hút cho công mà thôi, không đáng nhắc tới.

Thậm chí đất diễn còn không nhiều bằng Hạ Trú.

… Đúng thế, trong truyện Hạ Trú cũng thích Đinh Trình Hâm.

Chẳng qua cậu ta ngụy trang rất sâu, người ngoài không nhận ra mà thôi.

Kết cục cuối cùng của Hạ Trú như thế nào, Hạ Tuấn Lâm không đọc đến, nhưng Hạ Tuấn Lâm sẽ không bao giờ đến với một người đàn ông khinh thường mình, không có bất cứ tình cảm gì với mình, trong lòng còn có bạch nguyệt quang.

Cậu cũng chẳng phải là kẻ ngốc.

“Tôi biết lúc này mấy người đang nghĩ gì, thực ra chuyện này cũng dễ thôi.” Hạ Tuấn Lâm cười khẽ: “Sau khi ông cắt đứt quan hệ với tôi, chẳng phải vẫn còn một đứa con trai hay sao?”

Hạ Trú đột nhiên bị gọi tên không khỏi ngẩn ra, vô thức ưỡn thẳng lưng.

Cậu ta nhớ tới Đinh Trình Hâm lúc trước mình từng nhìn thấy, nhịp tim không khỏi tăng tốc.

Nhà họ Đinh là gia tộc số một số hai ở khu một Vọng Thành, Đinh Trình Hâm lại là người xuất sắc của nhà họ Đinh, nghe nói kiểm tra sức mạnh tinh thần của anh ta là S, thiên tài chiến đấu mấy trăm năm khó gặp, cũng là gia chủ đời kế tiếp đã được quyết định.

Nhất là diện mạo anh ta tuấn mỹ, là đối tượng ảo tưởng của rất nhiều người thuộc thế hệ này.

Lúc trước Hạ Trú đi học, trong lớp từng có người nhắc tới Đinh Trình Hâm, ai cũng hâm mộ và khao khát.

Nếu được kết hôn với một người như vậy…

Hạ Trú không khỏi hưng phấn.

Hạ Nguy Vân lại trầm mặt, liếc nhìn Hạ Trú: “Chuyện này không được.”

Hạ Nguy Vân là người rất bình tĩnh.

Mặc dù Đinh Trình Hâm rất xuất sắc, nhà họ Hạ không muốn bỏ cuộc, nhưng Hạ Trú là con trai ông ta, sau này sẽ kế thừa toàn bộ nhà họ Hạ, nếu gả cho Đinh Trình Hâm thì chẳng phải chắp tay tặng toàn bộ nhà họ Hạ cho người ta hay sao?

Sau này nhà họ Hạ sẽ không còn là nhà họ Hạ nữa, mà đổi thành nhà họ Đinh.

Lúc này Hạ Tuấn Lâm nhắc tới chuyện này là muốn đá Hạ Trú ra khỏi ván cờ để mình kế thừa nhà họ Hạ chứ gì?

Ha.

Đúng là giỏi tính kế.

Không ngờ một đoạn thời gian không gặp đứa con trai này, tâm kế nó lại trở nên sâu như vậy, thật không hổ là con trai của Giản Đại.

Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Nguy Vân càng thêm chán ghét Hạ Tuấn Lâm.

Nhưng xưa nay ông ta sẽ không biểu lộ cảm xúc chân thật của mình, lúc này chỉ khẽ nhíu mày, ra vẻ trưởng giả ân cần dạy bảo: “Tiểu Trú không thể thay thế con gả cho Đinh Trình Hâm được. Lúc trước người mà Giản Đại đã ước định với phu nhân nhà họ Đinh chính là con, sao có thể tùy tiện đổi người được chứ? Chắc chắn mẹ con cũng mong con kết hôn với Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm xuất sắc biết mấy.”

Nghe vậy, Hạ Trú buông mi, che khuất cảm xúc ghen ghét trong mắt mình.

Dựa vào đâu mà Hạ Tuấn Lâm lại may mắn đến thế, còn có thể kết hôn với người như Đinh Trình Hâm? Rõ ràng anh ta đã tòm tem với người khác, còn bị bắt quả tang ngay trên giường ở khách sạn. Đã… Hạ tiện như thế mà còn có thể vì Giản Đại mà được gả cho người tốt như vậy.

Hạ Trú siết chặt góc áo.

Bỗng chốc, trong phòng khách mỗi người một tâm tư riêng.

Hạ Tuấn Lâm nhìn lướt qua biểu cảm của mọi người.

Đống hổ lốn của nhà họ Hạ này, với thân phận của cậu thì đúng là không dễ xử lý.

Nhưng trong lĩnh vực khiến người khác ghê tởm, trước giờ Hạ Tuấn Lâm vẫn luôn dẫn đầu.

Lúc này điều mà nhà họ Hạ mong muốn nhất là gì? Đơn giản là cho Hạ Tuấn Lâm liên hôn với nhà họ Đinh, chiếm được lợi ích của nhà họ Đinh.

Nếu các người mà đạt được ước nguyện thì tôi chính là thằng cháu trai nhé.

Ahihi.

Hạ Tuấn Lâm bấm máy liên lạc, tán gẫu với bạn thân của nguyên chủ.

Hạ Tuấn Lâm: “Tôi nhớ mấy ngày trước cậu bảo nhà họ Nghiêm có một phế vật cực kỳ đẹp trai, vừa xuất ngũ trở về, hai chân tàn tật, tinh thần bạo loạn, đang muốn tìm bạn đời đúng không?”

Tống Á Hiên: “Đúng rồi, đẹp trai lắm nhé, nhưng cũng thảm hết sức. Nghe bảo sức mạnh tinh thần chỉ có B, còn không cao bằng cậu ấy chứ, lại đúng lúc gặp phải trùng triều, áp bức sức mạnh tinh thần đến cạn kiệt, cho nên bị bạo loạn. Bây giờ anh ta đã về nhà tĩnh dưỡng rồi, tuổi cũng lớn nên cha mẹ anh ta sốt ruột. Mà cậu cũng biết rồi đấy, anh ta như thế thì làm gì có ai chịu gả cho anh ta chứ, ha ha ha ha.”

Tống Á Hiên: “Ủa, mà cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

Hạ Tuấn Lâm xoa cằm.

Làm gì à?

Đương nhiên là kiếm chuyện rồi.

Trong trí nhớ của Hạ Tuấn Lâm, nhà họ Nghiêm là gia tộc duy nhất có thể chống lại nhà họ Đinh và nhà họ Hạ ở Vọng Thành.

Thời kỳ hưng thịnh của nhà họ Nghiêm còn lâu dài hơn cả nhà họ Đinh, là danh gia vọng tộc chân chính, chẳng qua mấy chục năm gần đây, gia tộc chưa từng xuất hiện con cháu có sức mạnh tinh thần cao, cấp bậc bình xét sức mạnh tinh thần hàng năm đều đứng chót, có vẻ không có người kế thừa, cho nên mới bị nhà họ Đinh gắng sức đuổi kịp.

Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, trước mắt tại Vọng Thành, nhà họ Nghiêm vẫn rất có quyền phát ngôn.

Hạ Tuấn Lâm quyết định đi gặp người này.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy đám người Hạ Nguy Vân còn không thấy phiền chán khuyên bảo cậu kết hôn với Đinh Trình Hâm, không nhịn được mà bật cười, giả vờ tán đồng, chân thành nói: “Đúng đúng đúng, mấy người nói cũng không phải không có lý. Dù sao con người tôi chính là phế vật mà, nếu không kết hôn với Đinh Trình Hâm thì chắc chắn đã sớm không sống nổi nữa.”

Hạ Nguy Vân sửng sốt, không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại nói như vậy.

Theo bản năng, ông ta cảm thấy Hạ Tuấn Lâm đang châm biếm, nhưng vẻ mặt của Hạ Tuấn Lâm lại quá đứng đắn, cứ như thể thật sự nghĩ như vậy.

Sau khi quan sát, Hạ Nguy Vân không phản bác lời nói của Hạ Tuấn Lâm mà vui mừng nói: “Con cũng hiểu đạo lý này là được. Cuối cùng con cũng trưởng thành rồi.”

Bất kể Hạ Tuấn Lâm nghĩ như thế nào, chỉ cần đạt được mục đích là được.

Hạ Tuấn Lâm thuận thế nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ đi tìm phu nhân nhà họ Đinh nói lời xin lỗi.”

“Ba sẽ đi cùng con.” Hạ Nguy Vân nói ngay.

Hạ Trú chớp mắt, cũng nhỏ giọng nói: “Con cũng muốn đi.”

“Không cần đâu.” Hạ Tuấn Lâm cười: “Ông cũng nói rồi đấy, phu nhân nhà họ Đinh với mẹ tôi rất thân nhau, thực ra bà ấy vẫn nghi ngờ năm đó mẹ tôi chết có phải là do… Dù sao ông đến đó, tôi cảm thấy không ổn cho lắm.”

Nghĩ tới phu nhân nhà họ Đinh cũng là người nóng tính, Hạ Nguy Vân không khỏi nhíu mày.

Nhưng mà lời nói của Hạ Tuấn Lâm cũng hợp lý.

Ông ta đến đó, không chừng bà Đinh sẽ thật sự đuổi ông ta ra khỏi nhà, khi đó người mất mặt chẳng phải là ông ta hay sao?

“Còn cậu…”

Hạ Tuấn Lâm thản nhiên nhìn Hạ Trú: “Cậu là cái thá gì?”

Hạ Trú sửng sốt, mở to đôi mắt nai con.

Vẻ mặt cậu ta tràn ngập vẻ khó tin, lã chã chực khóc: “Anh trai… Em cho rằng chúng ta…” Cậu ta nói nửa chừng rồi cúi đầu im lặng, trông cứ như bị Hạ Tuấn Lâm sỉ nhục.

“Chao ôi Tiểu Lâm, sao cháu lại nói em trai cháu như thế…”

“Câm mồm.” Hạ Tuấn Lâm lười biếng chặn họng một người họ hàng: “Cậu ta là em trai tôi chắc?”

Hạ Trú càng hụt hẫng.

Người họ hàng kia có quan hệ không tệ với Hạ Trú, không thể thấy Hạ Trú đau buồn, đứng bật dậy kêu: “Hạ Tuấn Lâm!”

Thấy hai người sắp cãi nhau, sợ Hạ Tuấn Lâm đổi ý, Hạ Nguy Vân vội vàng đóng vai hòa giải: “Thôi bỏ đi, đều là người một nhà mà, đừng nói chuyện như vậy… Tiểu Lâm… Hầy, ba biết lúc trước ba dẫn dì con về nhà đã gây tổn thương cho con, nhưng trong lòng ba vẫn thương con mà. Con không nhận em trai thì ba cũng không nói gì, sau này con cứ coi thằng bé như con nhà họ hàng, được không?”

Hạ Tuấn Lâm lạnh lùng nhìn Hạ Nguy Vân.

Những lời mà Hạ Nguy Vân nói chính là nội dung mà lúc trước nguyên chủ Hạ Tuấn Lâm muốn nghe nhất, nhưng Hạ Nguy Vân vẫn không chịu nói. Còn bây giờ, chỉ vì lợi ích mà ông ta lại dễ dàng nói với Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Nguy Vân còn nói: “Nhưng mà đường đến nhà họ Đinh rất xa, bây giờ con còn chưa có xe, ba lái xe đưa con đến đó đi.”

Hạ Tuấn Lâm cười như không cười: “Cũng được.”

Thấy Hạ Tuấn Lâm đồng ý, Hạ Nguy Vân mới tin Hạ Tuấn Lâm thật sự muốn nói xin lỗi.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, người chung quanh cũng đều nở nụ cười.

Mọi người liếc nhìn nhau, vô cùng hài lòng khi thấy Hạ Tuấn Lâm thỏa hiệp.

Thấy sắc mặt của người nhà này, Hạ Tuấn Lâm cũng rất hài lòng.

Chỉ tiếc cho nguyên chủ Hạ Tuấn Lâm.

Nhưng không sao cả, bây giờ cậu chính là Hạ Tuấn Lâm, cậu sẽ điều tra rõ chuyện bị bỏ thuốc ở khách sạn lúc trước, khiến cho tất cả những kẻ từng ức hϊếp Hạ Tuấn Lâm đều biết hai chữ “Hối hận” viết như thế nào.