Chương 4: Tôi thích người lớn tuổi hơn tôi một chút, có kinh nghiệm

Năng suất làm việc của Tống Á Hiên rất cao, chẳng mấy chốc đã gửi tin nhắn tới.

“Phế vật nhà họ Nghiêm kia tên là Nghiêm Hạo Tường. Hình như anh ta bị bạo loạn tinh thần rất nghiêm trọng, thuốc chữa trị tinh thần hiện tại đều không có tác dụng đối với anh ta, chắc chẳng sống được mấy năm đâu. Người như vậy đúng là rất xứng đôi với thằng em trai ngoài giá thú của cậu đấy. Mau nói cho tôi biết sao cậu lại nảy sinh ý nghĩ thiên tài đỉnh cao này vậy?”

Hạ Tuấn Lâm: “Bớt nói nhảm đi, gửi phương thức liên lạc đây.”

Tống Á Hiên: “Đệt, cậu vô tình quá đấy.”

Một đường link được gửi tới, Hạ Tuấn Lâm bấm vào, lập tức mở ra trang giới thiệu thông tin cá nhân của Nghiêm Hạo Tường.

Người này vừa thấy đã biết là không thú vị gì, avatar bỏ trống, nội dung giới thiệu chỉ có mấy chữ, không giống như dãy số thường xuyên sử dụng.

Hạ Tuấn Lâm nhướng mày, bấm kết bạn.

Ngoài dự đoán là lời mời kết bạn được đồng ý rất nhanh.

Ngón tay Hạ Tuấn Lâm nhúc nhích, gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạo Tường: “Chào anh.”

Bên phía Nghiêm Hạo Tường mãi mà không có phản ứng, Hạ Tuấn Lâm cũng không quan tâm.

Hạ Tuấn Lâm không phải là người sẽ hỏi anh có online không, trước giờ cậu vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói gần đây anh đang tìm kiếm đối tượng phù hợp để kết hôn, tôi cũng có ý nghĩ này. Chúng ta xem mắt trước, nếu phù hợp thì sẽ kết hôn ngay lập tức. Anh thấy thế nào?”

Hỏi xong câu này, Hạ Tuấn Lâm ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần.

Hạ Nguy Vân lái xe bay đến trước khu chung cư của Hạ Tuấn Lâm, thấy Hạ Tuấn Lâm đang nghỉ ngơi, càng thấy mình là tài xế.

Rõ ràng ông ta là gia chủ nhà họ Hạ, bây giờ lại lưu lạc đến nước này.

Trong lòng Hạ Nguy Vân khó chịu, thầm nghĩ chờ quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Đinh dịu đi, không cần Hạ Tuấn Lâm đứng giữa làm cầu nối, để xem ông ta sẽ tính sổ với Hạ Tuấn Lâm như thế nào.

“Tiểu Lâm?” Hạ Nguy Vân hiền lành nói: “Nếu buồn ngủ thì mau về nhà lên giường ngủ đi, trên xe không thoải mái đâu.”

Hạ Tuấn Lâm mở mắt ra: “Được, tôi cút ngay đây.”

Hạ Nguy Vân nhíu mày: “Gần đây con sao vậy? Nói chuyện mà cứ châm biếm, rõ ràng con biết ba không có ý đó mà.”

Hạ Tuấn Lâm lười biếng nói: “Không có gì, chắc là sắp kết hôn, nghĩ tới chuyện sau này sẽ bị gia đình trói buộc, không thể ra ngoài lêu lổng nên tôi lại thấy cả người bức bối. Ông thông cảm chút.”

Hạ Nguy Vân: “…”

Thằng con phế vật này, đầu óc toàn mấy thứ xấu xa, không ngờ người như vậy lại do Giản Đại đẻ ra.

Trong lòng Hạ Nguy Vân vừa khinh thường vừa sảng khoái.

Nhìn xem.

Gen của Giản Đại cũng có tốt đẹp gì đâu.

Ông ta khựng lại một nhịp rồi tận tình khuyên nhủ: “Sức mạnh tinh thần của con thấp, sau khi kết hôn đúng là nên chú tâm vào gia đình.”

Hạ Tuấn Lâm không quan tâm tới Hạ Nguy Vân mà lập tức xuống xe, thậm chí còn không nói chào tạm biệt với Hạ Nguy Vân, trực tiếp quét toàn thân rồi tiến vào chung cư.

Chung cư của nguyên chủ Hạ Tuấn Lâm rất nhỏ, thoạt nhìn cũng chỉ có bảy tám mươi mét vuông, mua bằng tiền tiêu vặt để dành khi bà mẹ Giản Đại còn sống.

Trước kia cậu ta muốn mua căn hộ khác rộng hơn, nhưng bất đắc dĩ không có đủ tiền, vốn định hỏi xin Hạ Nguy Vân, nhưng lại bị Hạ Nguy Vân nói một câu “Trong nhà chưa đủ cho mày ở hay sao, mày còn muốn lên trời hả?” chặn họng.

Từ đó về sau, Hạ Tuấn Lâm không còn nhắc tới chuyện này với Hạ Nguy Vân nữa.

Có điều, mặc dù căn hộ rất nhỏ nhưng lại hứng sáng rất tốt, ánh sáng mặt trời chiếu lên giường ấm áp rất thoải mái.

Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường, mở máy liên lạc xem xét chức năng bên trong, cuối cùng bấm vào đặt đồ ăn, mua năm ống dịch dinh dưỡng trước, định ăn thử loại thức ăn mới lạ này.

Hậu cần ở thế giới Tinh Tế khỏi phải bàn, khoảng năm phút sau đã đưa hàng tới nơi.

Người máy khiêng thùng trên đầu.

Hạ Tuấn Lâm thông qua phân biệt bộ mặt, mở thùng ra, để lộ năm ống dịch dinh dưỡng còn nhỏ hơn kem ống một chút.

Hạ Tuấn Lâm hứng thú lấy kem ống ra, xoa đầu người máy: “Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.” Trong mắt người máy toát ra hình trái tim, vui vẻ rời đi.

Cả sáng hôm nay Hạ Tuấn Lâm chưa ăn cơm, đã sớm đói bụng. Cậu vừa đi vào nhà vừa dùng miệng cắn rách một góc ống, vừa uống một ngụm, lập tức không nhịn nổi phải đi vào nhà vệ sinh phun ra: “Cái thứ gì vậy…”

Sao dở quá vậy? Hơi giống nước gạo bị ôi…

Người dân ở thế giới tương lai sống cuộc sống kham khổ gì thế?

Hạ Tuấn Lâm lập tức tưởng niệm dịch vụ giao đồ ăn tận nhà với đủ các món ngon trong nước.

Lại nghĩ tới giá rau củ hiện nay, cả người Hạ Tuấn Lâm đều thấy không ổn.

Cúi đầu nhìn gói dịch dinh dưỡng, Hạ Tuấn Lâm nhíu mày: “Không nhầm mà…”

Bình thường thứ mà nguyên chủ ăn chính là loại dịch dinh dưỡng này.

Nhưng trong trí nhớ của cậu, loại thức ăn này cũng không dở đến mức đó.

Thôi vậy.

Hạ Tuấn Lâm u buồn nghĩ, lại thêm một lý do nữa để gả vào nhà họ Nghiêm - Gia đình bình thường không nuôi nổi một thành viên cứ đòi ăn cơm chứ không phải là dịch dinh dưỡng.

Cũng vừa lúc, Hạ Tuấn Lâm đang suy nghĩ nên lừa gạt Nghiêm Hạo Tường như thế nào thì bên phía Nghiêm Hạo Tường đã gửi tin nhắn tới.

Nghiêm Hạo Tường: “Thời gian, địa điểm.”

Nhìn tin nhắn ngắn gọn này, Hạ Tuấn Lâm huýt sáo.

Quào.

Người đàn ông này cool à nha.

Hạ Tuấn Lâm tìm một nhà hàng món ăn cao cấp được khen ngợi nhiều nhất, chuyên dùng cây nông nghiệp làm nguyên liệu nấu ăn trên mạng: “Tối nay anh rảnh không?”

Nghiêm Hạo Tường: “Có.”

Hạ Tuấn Lâm: “Địa chỉ đã gửi cho anh, bảy giờ tối gặp.”

Hạ Tuấn Lâm quyết định ăn chực, tâm trạng lập tức vui vẻ.

Vì cuộc gặp mặt lần này, buổi chiều cậu thử mấy bộ quần áo, cuối cùng thay một chiếc áo sơ mi màu trơn thoạt nhìn nhỏ tuổi, trông rất ngoan ngoãn.

Buổi tối sáu giờ rưỡi, Hạ Tuấn Lâm đến nhà hàng, lập tức nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi trên chiếc bàn gần cửa sổ.

Nghiêm Hạo Tường trong đời thực còn đẹp hơn cả trong ảnh.

Hình như là vì gần đây không đi ra ngoài nên màu da của anh trắng hơn một chút, vẻ mặt nhàn nhạt ngồi trên xe lăn, hai tay đan vào nhau, quay đầu nhìn đám đông đi tới đi lui ngoài cửa sổ, chỉ để lại mặt bên, cứ như thể không hòa hợp với thế giới này.

Mấy cô gái trẻ bàn bên cạnh không nhịn được mà liên tục nhìn anh, mở máy liên lạc chụp lén.

Khóe miệng Hạ Tuấn Lâm cong lên, đi tới: “Xin lỗi đã để anh đợi lâu.”

Hạ Tuấn Lâm kéo ghế ra, thong dong ngồi xuống, không chờ Nghiêm Hạo Tường lên tiếng đã nói luôn: “Làm quen một chút, tên tôi là Hạ Tuấn Lâm, con trai cả của Hạ Nguy Vân, gia chủ nhà họ Hạ, sắp sửa cắt đứt quan hệ.”

Nghiêm Hạo Tường quay sang nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm: “Nghiêm Hạo Tường.”

“Tôi biết.” Vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm vẫn như thường, hỏi với thái độ tự nhiên: “Anh gọi món chưa?”

“Chưa.” Nghiêm Hạo Tường thấp giọng đáp: “Chờ cậu.”

Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường cũng rất êm tai, trầm thấp mang theo hơi khàn khàn, mặc dù chỉ nói mấy từ, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn không nhịn được mà xoa tai.

Hạ Tuấn Lâm vẫy tay: “Người máy nhỏ.”

Nhân viên phục vụ người máy vội chạy đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, đưa thực đơn cho cậu.

“Cảm ơn.” Hạ Tuấn Lâm mở thực đơn: “Anh có kiêng ăn gì không?”

“Không.”

“Vậy anh có mang nhiều tiền không?”

“Có.”

Nghiêm Hạo Tường vừa đáp vừa quan sát Hạ Tuấn Lâm.

Từ khi gặp mặt, Hạ Tuấn Lâm đã nói mấy câu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, khác hẳn hình tượng… Phóng túng, dâʍ đãиɠ, làm màu như trong lời đồn đãi.

Ngược lại là rất thú vị.

Hạ Tuấn Lâm khoái trá nói: “Vậy thì tôi gọi món mình thích nhé.”

Thực tế món ăn trên thực đơn cũng không nhiều, hơn nữa đa phần đều là món ăn gia đình bình thường. Chẳng qua Hạ Tuấn Lâm biết thực đơn lưu truyền đến nay ít ỏi, nhà hàng như thế này đã được coi là nổi bật ở thế giới Tinh Tế rồi, lại thêm cậu đã đói bụng cả ngày, cho nên cũng không soi mói.

Hạ Tuấn Lâm gọi một lúc năm món: “Lượng cơm của tôi lớn lắm, anh không ngại chứ?”

“Không sao.”

Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, Hạ Tuấn Lâm hỏi: “Anh Nghiêm, anh có yêu cầu gì đối với nửa kia không?”

Nghiêm Hạo Tường buông mi, không nói yêu cầu của mình mà chỉ nói: “Cậu có hiểu về tinh thần tàn khuyết và bạo loạn không?”

Hạ Tuấn Lâm: “Biết chút ít.”

“Kết hôn với tôi sẽ rất nguy hiểm.”

Nghiêm Hạo Tường nói: “Lúc nổi điên lên tôi sẽ không thể nhận ra người khác, rất có khả năng sẽ làm cậu bị thương. Hơn nữa bây giờ tôi đã tàn tật cả hai chân, cậu phải chăm sóc cho tôi. Sức mạnh tinh thần của tôi chỉ được cấp B, sau khi bạo loạn không cầm cự được mấy năm sẽ tử vong.”

Hạ Tuấn Lâm ngẩn người.

Nghiêm Hạo Tường nói hết khuyết điểm hiện tại của mình luôn à?

Người anh em, mẹ anh không nhắc anh là lúc xem mắt không nên thành thật quá hả?

Hạ Tuấn Lâm chậm rãi nói: “Tôi không ngại tất cả những điều anh vừa nói.”

Nghiêm Hạo Tường nhướng mày.

Hạ Tuấn Lâm nói: “Thực ra trước khi đến đây, tôi vẫn rất do dự. Hiện giờ thân phận của tôi rất lúng túng, ba tôi thích con riêng hơn tôi, còn muốn lợi dụng tôi liên hôn với nhà họ Đinh để chiếm được lợi ích. Tôi không muốn, nên phải tìm một người có bối cảnh để lấy chồng.”

“Có rất nhiều người ở Vọng Thành có bối cảnh, phù hợp yêu cầu của tôi, nhưng tôi…”

Hạ Tuấn Lâm dừng lại một chút rồi mới nói: “Nhưng tôi thích anh. Tôi biết ba mẹ anh đang sốt ruột lựa chọn bạn đời cho anh, tôi không muốn nhường cơ hội này cho người khác.”

Thích?

Nghiêm Hạo Tường thoáng kinh ngạc.

Anh đã tung tin tức như vậy ra bên ngoài mà vẫn còn có người thích mình ư?

Nghiêm Hạo Tường không khỏi nhìn Hạ Tuấn Lâm nhiều hơn.

Hạ Tuấn Lâm buông mi, lộ vẻ ngượng ngùng.

Gò má cậu hơi đỏ bừng, trông như đang e thẹn vì lần đầu tiên tỏ tình, nhưng trong lòng lại không có một chút gợn sóng.

Mấy chục năm nay, nhà họ Hạ đã suy thoái, càng ngày càng không bằng năm xưa.

Hạ Tuấn Lâm gả cho Nghiêm Hạo Tường, nhà họ Hạ không chiếm được lợi ích, nhưng lại không thể làm gì nhà họ Nghiêm cả, mà trạng thái của Nghiêm Hạo Tường lại thế này, Hạ Nguy Vân thấy còn không tức chết hay sao?

Ông ta tức giận thì Hạ Tuấn Lâm sẽ vui vẻ.

Huống chi…

Nghiêm Hạo Tường còn bô trai nhường này, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Hạ Tuấn Lâm.

Nhà họ Nghiêm còn là một gia tộc lớn, giàu có.

Sau khi gả cho Nghiêm Hạo Tường, dù gì đi nữa Hạ Tuấn Lâm cũng là bạn đời của Nghiêm Hạo Tường, dù sao anh cũng phải cho Hạ Tuấn Lâm chút tiền tiêu vặt.

Tiêu tiền không sướиɠ à?

Đương nhiên là sướиɠ.

Quan trọng nhất là hai năm sau Nghiêm Hạo Tường sẽ chết, Hạ Tuấn Lâm sẽ trở thành một góa phu từng ngủ trai đẹp, tay nắm gia sản.

Quá sướиɠ.

Nghĩ đến đây, Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, đi đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.

Cậu làm ra vẻ rất hồi hộp, thân thể hơi cứng đờ, một tay đỡ tay vịn xe lăn, đặt lên tay Nghiêm Hạo Tường.

Hai bàn tay đυ.ng vào nhau, thân nhiệt ấm áp trao đổi với nhau, khiến nhịp tim của Hạ Tuấn Lâm cũng hơi tăng tốc.

Cậu nhìn lén ngón tay thon dài của Nghiêm Hạo Tường, phán định “Của Nghiêm Hạo Tường” chắc chắn không nhỏ, càng thêm hài lòng. Cậu hơi khom lưng, ngập ngừng thì thầm vào tai Nghiêm Hạo Tường: “Hơn nữa… Tôi thích người lớn tuổi hơn tôi một chút, có kinh nghiệm.”

Dáng vẻ này rất giống kiểu có người dạy Hạ Tuấn Lâm phương pháp cua trai, nhưng cậu chỉ học được có ba phần.

Còn rất đáng yêu.

Vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường không thay đổi, hơi nghiêng mặt ra một chút, đôi mắt nhìn về nơi khác, nhưng bàn tay đặt lên đùi lại hơi nắm chặt.

Hạ Tuấn Lâm luống cuống trở về chỗ ngồi, cắn môi, ánh mắt hơi hối hận.

Một lát sau, Hạ Tuấn Lâm nhẹ giọng nói: “Hạo Tường, anh suy xét một chút được không? Kết hôn với tôi, anh cũng không coi như thiệt thòi. Sức mạnh tinh thần của tôi là B+, cao hơn anh một chút. Vốn dĩ nếu chúng ta kết hôn thì đáng lẽ phải là tôi cưới anh, nhưng tôi sẵn lòng ở rể.”

Nghiêm Hạo Tường: “… Ừ.”

Hạ Tuấn Lâm nói nhỏ: “Hơn nữa diện mạo của tôi hẳn là không xấu.”

Nghiêm Hạo Tường nhìn lướt qua gương mặt của Hạ Tuấn Lâm.

Diện mạo của Hạ Tuấn Lâm đúng là không xấu, thậm chí có thể nói rất đẹp.

Gương mặt của cậu rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay, đôi mắt phượng xinh đẹp, khi nheo lại trông vừa thâm thúy vừa hẹp dài.

Rõ ràng dáng ngồi đoan chính, nhưng không biết có phải là vì ngũ quan của Hạ Tuấn Lâm rất thoải đáng hay không mà cứ như đang dụ dỗ người khác.

Diện mạo trái ngược với tính cách, khiến Nghiêm Hạo Tường hơi động lòng.

Dù sao anh cũng không sống được mấy năm.

Khoảng thời gian cuối cùng, có một người thích mình ở bên dường như cũng không tệ.



Chuyện bên lề:

Bàn tính của Hạ Tuấn Lâm vang lên lạch cạch.

Hai năm sau.

Hạ Tuấn Lâm: Sao Nghiêm Hạo Tường còn chưa ngủm?