Chương 10: Sợ Hãi

Đáng sợ hơn nữa là mấy ngày trước gặp phải đợt đại loạn của đám lưu dân kia, hơn nữa còn gặp phải thổ phỉ cướp bóc loạn lạc, lương thực của người Mạnh gia cũng đã bị cướp đoạt không còn bao nhiêu. Người Mạnh gia đều có võ công đã bị như vậy, càng đừng nói những người nhà khác trong Mạnh gia thôn thế nào.

"Lão nhân, không tìm được chút gì sao?"

Môi Mạnh lão bà tử run lên.

Mạnh lão gia tử thở dài một tiếng, yên lặng ngồi xuống bên cạnh bà cụ, trừng trắng mắt nhìn hai tôn tử đang ngồi bên cạnh đại nhi tức. Ông cụ không muốn nói ra, vừa rồi trên đường về bọn họ đã gặp phải một nhóm người đang đổi con lấy thức ăn. Chỉ một miếng bánh bột ngô đen sì đã đổi được một tiểu cô nương chỉ mới mấy tháng tuổi.

Ông đã lớn tuổi, đã trả qua nhiều chuyện, năng lực thừa nhận tâm lý mạnh hơi tôn tử, nhị tôn tử thì lại nôn ra ngay lại chỗ.

"Nhị Lang, con bệnh sao?"

Mạnh đại bá nương Phan thị nhìn khuôn mặt tái nhợt của nhi tử, đau lòng hỏi.

Nhị Lang lắc đầu, không trả lời mẫu thân, cảnh tượng gặp phải trên đường quay về vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí hắn ta. Dù sau khi được gia gia khuyên nhủ, trong lòng hắn ta đã dễ chịu hơn một chút, nhưng loại cảm giác bất lực khó chịu ấy vẫn dồn nén trong lòng, khiến hắn ta không còn sức lực nói chuyện, chỉ cúi đầu ngơ ngác nhìn ngón chân mình.

Ở lứa của Mạnh Thanh La cũng chỉ có mỗi mình nàng là nữ nhi, mười người con khác đều là nam.

Mạnh đại bá và Mạnh đại bá nương Phan thị sinh được ba người con. Năm nay Mạnh Đại Lang mười tám tuổi, đã thành thân, tức phụ Tiểu Phan thị là đường chất nữ của Phan thị, hai người sinh được một khuê nữ hơn một tuổi, nhũ danh Đại Nha.

Mạnh Nhị Lang năm nay mười sáu tuổi, hơn Mạnh Thanh La hai tháng, vẫn chưa thành thân, trước khi chạy nạn vốn cũng đã định đi xem mắt, nhưng gặp phải trận chạy nạn này, chuyện xem mặt đành phải gác lại.

Năm nay Mạnh Tam Lang mười bốn tuổi, vẫn là một tên nhóc choai choai. Nhà Mạnh nhị bá con hai người con, Tứ Lang và Ngũ Lang là anh em sinh đôi, mười ba tuổi. Nhà Mạnh tam bá cũng có hai người con, Lục Lang mười hai tuổi, còn Thất Lang mười một tuổi.



Ngày loạn lạc hôm ấy, Đại Nha bị người ta nhân cơ hội bắt đi, Mạnh Đại Lang và Tiểu Phan thị đuổi theo tìm kiếm như điên, cuối cùng hai người cũng tìm được bé về.

Nghĩ đến đây, Tiểu Phan thị lại ôm chặt Đại Nha vào lòng, trong lòng vẫn vẫn còn vô cùng sợ hãi. Nàng ta lo lắng nhìn ra ngoài, cha và tướng công vẫn chưa trở về, trời cũng đã sắp tối. Dương thị cũng lo lắng chờ đợi.

Một lúc sau, bóng dáng Mạnh đại bá và Mạnh Đại Lang đã xuất hiện trong tầm mắt hai người. Thế nhưng, phía sau lưng hai người cũng giống như bao người khác lúc trở về. Trống rỗng, không có một ai!

Dương thị đứng dậy định tiến lên hỏi, nhưng vừa nhìn thấy thì hai chân lại nhũn ra. Sau đó, chỉ còn nghe thấy tiếng nàng ta ngồi ở đấy gào khóc rêи ɾỉ. Đến lúc này, tất cả hy vọng đều hóa thành thất vọng, không, nói đúng hơn phải là tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

Nàng ta khóc, ba đứa trẻ cũng khóc, những người còn lại trong nhà cũng gạt nước mắt theo.

“Ngũ Cân… A La, Ngũ Cân của nương, A La của nãi nãi…” Mạnh lão bà tử không kiềm lòng được nữa, cố nén khóc nức nở, trong miệng bà cụ cứ lặp đi lặp lại câu này.

Tiểu nhi tử mà bà cụ yêu thương nhất đã không về được nữa, cả tôn nữ A La mà bà cụ thích nhất cũng không về được, còn cả hai đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu động lòng người kia nữa.

“Cha, ba ngày nay chúng ta đã tìm kiếm khắp phạm vị mấy dặm quanh đây… vẫn không có ai.”

Mạnh đại bá ngồi trước mặt Mạnh lão gia tử, hai mắt đỏ hoe. Mạnh đại bá không dám nói ra miệng, có lẽ bốn người tiểu đệ và đại chất nữ đã lành ít dữ nhiều.

"Lão đại, không trách con được… trong nhà ta người nhỏ thì quá nhỏ, người già lại quá già, con đã cố hết sức rồi."

Hốc mắt Mạnh lão gia tử ửng đỏ, đưa tay vỗ vỗ vai đại nhi tử. Ông cụ biết, mấy ngày nay đại nhi tử cứ mãi tự trách không thôi.