Chương 9: Tìm Kiếm

Hai ngày này, Mạnh đại bá, Mạnh tam bá và cả Mạnh Đại Lang, Mạnh Nhị Lang, Mạnh Tam Lang nhà Mạnh đại bá cũng lần lượt ra ngoài tìm. Bọn họ đã tìm thấy Thất Lang bị lạc trong lúc hỗn loạn, còn có cả khuê nữ Đại Nha của Đại Lang, nhưng vẫn không tìm thấy tướng công của nàng ta và mấy hài tử. Nếu hôm nay vẫn không tìm thấy thì ngày mai tất cả mọi người sẽ không đợi nữa.

"Hu hu..."

Dương thị vùi đầu vào lòng bàn tay khẽ nức nở. Tiếng khóc nức nở của nàng ta đánh thức Mạnh lão bà tử, bà cụ còn chưa kịp mở mắt ra thì hốc mắt đã ửng đỏ trước. Bây giờ cả nhà đã tề tựu đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi tiểu nhi tử, đại tôn nữ và hai đứa bé vẫn chưa được tìm thấy.

Nghĩ đến cảnh bốn người có thể đang gặp nguy hiểm như vậy, thậm chí còn có thể trở thành thức ăn trong miệng kẻ khác, trái tim Mạnh lão bà tử lập tức co thắt lại.

Ở lại một nơi hoang vu, trong lòng ai cũng sợ hãi, ai nấy đều ngủ không sâu, một người dậy, tất cả đều tỉnh dậy theo. Các phụ nhân làm bữa sáng đơn giản, nam tử thì bàn bạc đi tìm nước, thức ăn và tìm người.

"Cha, hôm nay con cùng vẫn cùng Đại Lang ra ngoài đi tìm người được chứ?"

Mạnh đại bá hỏi ý kiến cha. Tuy thân thể phụ thân rất khỏe mạnh, những cứ liên tục bôn ba mệt mỏi như vậy, hắn ta thật sự sợ lão gia tử sẽ vất vả mệt mỏi.

"Được, ta cùng Nhị Lang đi theo người trong thôn ra ngoài tìm nước uống và thức ăn, tam đệ của con và Tam Lang ở lại đây trông bọn trẻ." Mạnh lão gia tử suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Bốn người nổi lửa nấu canh rau dại, ăn hai cái bánh bột ngô rồi lập tức lên đường.

Dương thị ngước mắt trông mong nhìn Mạnh đại bá và Mạnh Đại Lang rời đi, nàng ta cũng muốn đi tìm người, nhưng ba hài tử của nàng ta còn nhỏ, nàng ta không thể nào đi được. Bát Lang của nàng ta mười tuổi, Cửu Lang tám tuổi, còn Thập Lang chỉ vừa mới sáu tuổi.

"Nương, hôm nay đại bá và đại ca nhất định sẽ tìm được cha và a tỷ đúng không?"



Bát Lang đã bắt đầu hiểu chuyện, nó cũng thức dậy vì tiếng khóc của nương. Nó biết nương khóc là vì lo lắng cho bốn người cha và đại tỷ. Nó cũng rất lo lắng!

"Được, chắc chắn có thể tìm được."

Dương thị an ủi nhi tử, cũng là đang an ủi chính mình.

“Nương, con cũng muốn đi tìm cha và tỷ tỷ?” Cửu Lang ngẩng đầu nhìn nương cầu xin.

“Không được, gia gia đã nói rồi, chúng ta còn quá nhỏ, không giúp được gì, bên ngoài rất rất là nguy hiểm.” Thập Lang trả lời Cửu Lang thay nương như người lớn.

Những lời nói ngây ngô của đứa trẻ khiến người Mạnh gia và những người khác đều trầm mặc. Trong số bọn họ có ai không lo lắng? Tất cả đều lo cho an nguy của bốn người kia. Nhưng thế đạo quỷ quái này... Nó bảo ngươi nằm sấp thì ngươi phải nằm sấp, muốn ngươi nằm ngửa thì ngươi phải nằm ngửa.

Mặt trời dần lặn về phía tây, dù là những người đi ra ngoài tìm người hay là người đi tìm nước và thức ăn đều đã quay về.

Những người đi tìm thức ăn và nước uống trắng tay trở về, sau lưng những người đi tìm người cũng không có thêm một ai. Mạnh lão gia tử và Nhị Lang quay về trước, thấy hai người tay trắng trở về, trên khuôn mặt mang đầy hy vọng của tất cả mọi người đều lập tức trầm xuống.

Lúc cả nhà Mạnh lão gia rời đi, có nhiều người, xe ba gác cũng nhiều, thậm chí còn có cả một chiếc xe lừa và một chiếc xe bò. Đương nhiên, cũng có rất nhiều lương thực. Nhưng như vậy cũng không thể gánh được nhiều người Mạnh gia, hơn nữa phần lớn đều là những tên nhóc choai choai. Khi tiến vào lãnh thổ Vân Châu, số thóc gạo của cả nhà đã hao hết hơn phân nửa.

Vốn dĩ nếu như tiết kiệm, dọc đường kiếm được thêm một ít rau dại cũng có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng đi thêm một đoạn nữa. Nhưng không ngờ ở Vân Châu cũng khô hạn không kém gì Tây Châu, trên đường cũng không có rau dại nào có thể hái được, cũng chỉ còn lại một ít lá cây cỏ, không biết đã bị bao nhiêu người đào qua.