Chương 6: Thong dong

Thang máy ở tầng 20 mở ra, Bùi Gia Án dẫm lên giày cao gót thật cẩn thận mà đi ra ngoài, mỗi một lần lên tầng 20, cô luôn phải bị thảm lông ở cửa thang máy làm vướng một chút.

Tầng 20 là một tầng chuyên dụng để mở họp, ở đây tổng cộng có 3 phòng họp, một lớn hai nhỏ, hôm nay là bộ phận tổ chức nghi thức đón người phụ trách mới đến nên hẳn là ở phòng hội nghị lớn.

Lúc cô đến bên trong đã có vài người đang ngồi, trưởng phòng nhân sự Vương Tâm Văn nhìn thấy cô, cười nói một câu: “Nghe nói giám đốc Bùi cùng tiên sinh lại đi tuần trăng mật một lần nữa, thật là hâm mộ chết người.”

Bùi Gia Án cười cười, kéo ra một cái ghế, ở đối diện Vương Tâm Văn ngồi xuống, nói: “Chỉ là du lịch bình thường, gần đây cả hai đều quá mệt mỏi, vừa vặn có kỳ nghỉ cùng nhau.”

Nơi nào có phụ nữ thì đó chính là chiến trường, Vương Tâm Văn luôn luôn coi Bùi Gia Án là đối thủ, nên trong tối ngoài sáng đều phải phân cao thấp.

Ở một tập đoàn lớn như vậy, mỗi người sức chiến đấu đều rất mạnh, không ai là yếu đuối, nếu bạn là người yếu đuối thì người khác liền cảm thấy bạn rất đắn đo, cho nên Bùi Gia Án tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí giám đốc xã giao, thì đều có một bộ cách sinh tồn.

Mọi người tùy ý trò chuyện, sau đó nói đến vị sẽ nhập chức hôm nay, nghe nói cũng có lai lịch không nhỏ.

Bùi Gia Án nhậm chức tại khách sạn Thịnh Hi, là khách sạn được tiêu chuẩn 5 sao sớm nhất trong nước, có tổng bộ ở nước Mỹ, phát triển đến nay đã hơn trăm năm. Ở thành phố A này thì chính là khách sạn lớn nhất, năm 1993 đã bắt đầu xây dựng, gần mười năm, tuy rằng càng ngày càng nhiều khách sạn cao cấp tiến vào chiếm giữ thành phố A, nhưng địa vị Thịnh Hi vẫn cứ không thể lay động.

Trước đó không lâu, giám đốc Lâm Quyền của bộ phận pháp vụ bởi vì di dân nên đã điều đi rồi, cho nên nghe nói tuần này sẽ có người phụ trách mới đến nhập chức.

Bùi Gia Án dụng tâm nghe bọn họ nói chuyện, về sau cũng sẽ phải thường xuyên giao tiếp nên hiểu biết nhiều hơn một chút cũng không có gì có hại.

“Nghe nói là đồ đệ của Lâm Quyền.” Vương Tâm Văn đột nhiên nói.

Lâm Quyền thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, mọi người đều rõ ràng, lúc trước có hắn tọa trấn, đã giải quyết được không ít tranh cãi, nếu là đồ đệ do hắn tiếp nhận, nói vậy cũng sẽ không kém cỏi chút nào đi.

Bùi Gia Án uống lên miếng nước, nghĩ nghĩ.

Cửa phòng họp bị mở ra, thanh âm mọi người thảo luận đột ngột mà dừng lại, hai người đàn ông cao lớn đi đến, Bùi Gia Án nhìn qua, liền nhìn thấy Hứa Minh Trách ở phía sau tổng giám đốc Hồ Cẩm Văn.

Chung quanh đều tĩnh lặng lại, cô sửng sốt một chút.

Hồ Cẩm Văn tươi cười ấm áp, đơn giản mà giới thiệu: “Giám đốc bộ phận Pháp vụ, Hứa Minh Trạch”

Mọi người vỗ tay, Bùi Gia Án cũng đi theo vỗ tay, cô nhìn anh, Hứa Minh Trạch cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhìn lại đây.

Hai người ánh mắt chạm vào nhau, Bùi Gia Án hướng anh đưa ra một gương mặt tươi cười, sau đó lại mất tự nhiên mà dời đi.

Cuộc sống luôn có các loại gặp lại kỳ kỳ quái quái, nhưng mà cô cũng không cảm thấy đây là duyên phận, ngược lại giống như là trời cao trêu cợt hơn.

Sau khi tan họp, Hồ Cẩm Văn giữ cô lại, Bùi Gia Án ổn ổn tinh thần, nếu về sau là đồng đội cùng nhau làm việc, thì cô không thể lại có thái độ ngượng ngập như vậy.

“Tới đây, Jane, ngồi đi.”

Bùi Gia Án ngồi xuống, phòng họp chỉ còn lại có ba người bọn họ, Hồ Cẩm Văn ngồi ở chủ vị, Bùi Gia Án cùng Hứa Minh Trạch mặt đối mặt, ngồi ở hai bên hắn.

“Jason vừa đến công ty, còn cần một đoạn thời gian để hiểu biết về công ty, tôi đã cùng anh ta nói, nếu yêu cầu trợ giúp, thì liền tìm cô.”

Bùi Gia Án cười đến nhu hòa: “Được, ngài yên tâm, giám đốc Hứa về công việc có yêu cầu hỗ trợ gì, cứ việc nói với tôi.”

“Cảm ơn.” Hứa Minh Trạch gật gật đầu, nhàn nhạt mà nói.

Hồ Cẩm Văn lại nói thêm một ít việc, trước khi đi còn nói: “Đêm nay cùng nhau đến Đỉnh Lâu ăn bữa cơm.”

Sau đó hắn nghe điện thoại nên đi trước.

Bùi Gia Án vẫn là bưng gương mặt tươi cười, cô nhớ tới mấy ngày hôm trước ở trước mặt anh té xỉu, còn chưa từng cùng anh nói qua lời cảm ơn.

“Thật trùng hợp.” Cô cười nói.

Hứa Minh Trạch giương mắt nhìn cô, trong mắt tối tăm không rõ, anh nhìn nhìn đồng hồ: “Đã tới giờ cơm trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?”

Bùi Gia Án lại là sửng sốt, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Lần trước anh đưa tôi đến bệnh viện, còn chưa có cảm ơn anh, nên lần này để tôi mời.” Hai người sóng vai đi, cô khách khí mà nói.

Hứa Minh Trạch quay đầu nhìn cô: “Không cần.”

“Không cần cùng tôi khách khí, về sau là hàng xóm, cũng...”

Chỉ lo nói chuyện, cô không chú ý đến thảm lông ở cửa thang máy, lại bị vướng một chút, gót giày chệch đi, thiếu chút nữa lại muốn té ngã.

Hứa Minh Trạch tay dài duỗi ra, vội vàng bắt lấy cổ tay của cô, cũng may cô bên kia lấy lại được thăng bằng, lúc này mới không có ngã xuống.

Bùi Gia Án cảm thấy buồn cười: “Mỗi lần gặp anh đều phải ngã thì phải.”

Trường hợp xấu hổ bị cô dùng một câu vui đùa mà hóa giải, hai người vào thang máy, tầng 42 có nhà ăn cho nhân viên, nhưng Hứa Minh Trạch lại ấn đi xuống.

Tới lầu một, anh tìm một tiệm cơm tây ở khách sạn cách đó không xa.

Còn chưa tới giờ cơm trưa nên người cũng không nhiều, bọn họ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Trong nhà hàng mở máy sưởi, cửa sổ sát đất lại có ánh mặt trời chiếu vào, Bùi Gia Án cởϊ áσ khoác, người phục vụ đi tới giúp cô đem áo khoác lấy đi.

“Cảm ơn.” Cô cười nói.

Tiệm cơm Tây này cô thường xuyên quan tâm chăm sóc, nên người phục vụ cũng cùng cô quen mặt.

“Chào cô Bùi tiểu thư, lần trước ngài muốn rượu bọt khí hôm nay đã có.”

“Được, tôi muốn một hộp, tan tầm lại đây lấy.”

Người phục vụ gật đầu rời đi.

“Có đề cử cái gì ngon không?” Thực đơn ở trong tầm tay anh, nhưng anh lại mở cũng không mở, trực tiếp hỏi cô.

“Tôi thường hay ăn phần ăn B.”

Hứa Minh Trạch gật gật đầu, hướng người phục vụ đã cất xong quần áo đã quay lại nói: “Hai phần ăn B, cũng cho hai phần rượu bọt khí cô vừa mới nói.”

“Khẩu vị của tôi không nhất định hợp với anh.” Cô cười cười nói.

“Tôi chưa từng tới nhà hàng này, nên cứ gọi theo em đi.” Anh cũng cười, nhìn vào đôi mắt cô nói: “Em biến hóa rất lớn.”

“Đúng vậy, đều đã nhiều năm như vậy.” Cô cũng nhìn vào đôi mắt anh, nói lời khách sáo: “Anh biến hóa cũng rất lớn, vừa mới ở phòng họp, cơ hồ nhận không ra anh.”

“Em mấy năm nay vẫn luôn ở thành phố A sao?” Anh hỏi

“Không.” Cô lắc đầu: “Sau khi cùng tiên sinh nhà tôi yêu đương tôi mới đến thành phố A.”

Hứa Minh Trạch nhớ tới người đàn ông tối hôm qua đem cô vòng ở trong ngực hôn, anh nhìn không rõ lắm, chỉ nhớ rõ người đàn ông kia thân hình cao lớn, cô ở trong lòng anh ta thập phần nhỏ xinh.

“Ngay từ đầu nhìn thấy anh, tôi còn có điểm kinh ngạc.” Bùi Gia Án nói.

Không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, anh còn ở đối diện nhà cô, câu này cô ở trong lòng mặc niệm, cũng không nói ra miệng.

“Bên kia cách công ty gần.”

Bùi Gia Án gật gật đầu, đồ ăn đã lên bàn, hai người trầm mặc ăn, không người nào nói chuyện.