Chương 7: Quen biết cũ

Hai người đang ăn cơm được một nửa, thì nhà hàng người bắt đầu nhiều lên, đi vào cửa là mấy gương mặt quen thuộc, Vương Tâm Văn cũng ở trong đó, cô ta mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bọn họ, cười cười đi tới chào hỏi.

“Thật trùng hợp.” Ánh mắt cô ta ở giữa hai người chuyển qua lại: “Giám đốc Bùi cùng giám đốc Hứa là người quen biết cũ sao?”

Bùi Gia Án tay bỗng cứng lại, ngẩng đầu cười cười, chào hỏi qua, mới nói: “Lúc trước cùng giám đốc Hứa từng có gặp mặt một lần.”

Hứa Minh Trạch nghe vậy, nhìn về phía cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

“Vậy hai người dùng bữa thong thả, tôi không quấy rầy nữa.”

Vương Tâm Văn tránh ra, Bùi Gia Án uống lên một ngụm rượu, đón nhận ánh mắt của anh: “Đồ ăn còn không hợp khẩu vị sao?”

“Tôi đối với việc ăn uống luôn luôn không có chú ý gì.” Anh đáp

Cô gật gật đầu: “Về sau chính là đồng nghiệm, cũng còn là hàng xóm...” Cô giơ lên ly, cười chân thành: “Trên đời còn có chuyện trùng hợp như vậy, làm một ly đi.”

Rượu bọt khí có độ rất thấp, cũng không vị ngọt gì, uống vào trong miệng thì có chút cay, trong miệng giống như là có vô số bọt khí nổ ra, Hứa Minh Trạch uống một ngụm, nhíu nhíu mày, vì này thật đáng sợ.

“Uống không quen sao?” Cô cười hỏi.

Anh không tỏ ý kiến.

Bùi Gia Án mấy năm gần đây uống rượu đến lợi hại, cơ hồ là đem dạ dày uống đến bị thương, Trình Chuẩn buộc cô hạn chế chạm vào rượu, nên hiện giờ cô chỉ uống loại rượu bọt khí có số độ cực thấp này cho đỡ thèm.

Cơm nước xong, Bùi Gia Án đi tính tiền.

“Còn có một hộp rượu bọt khí, tình cùng luôn.”

“Để tôi đi.” Hứa Minh Trạch lấy ra thẻ, trực tiếp đưa cho người phục vụ.

“Tôi đã nói là mời anh mà.” Cô cự tuyệt.

Người phục vụ nhéo tạp, nhìn hai người bọn họ.

“Cô cầm đi đi.” Hứa Minh Trạch ngẩng đầu hướng người phục vụ kia nói, sau lại hướng cô nói: “Ai mời cũng đều giống nhau.”

Bùi Gia Án cũng không lại làm ra vẻ: “Anh đưa tôi đi bệnh viện, theo lý hẳn là nên mời anh ăn cơm, bữa cơm này quá mức đơn giản, lần sau lại tôi sẽ lại mời anh...”

Anh dựa vào lưng ghế, nghe cô nói xong, nhẹ nhàng mà gật đầu: “Được.”

Trở lại công ty, không có thời gian nghỉ ngơi, Bùi Gia Án vùi đầu xử lý công việc.

Lúc 5 giờ rưỡi, Trần Đồng gõ cửa tiến vào.

“Giám đốc Bùi, tối này 6 giờ rưỡi sẽ cùng Hồ tổng ở tầng cao nhất ăn cơm, ngài đừng quên...”

Bùi Gia Án đang gửi bưu kiện đi, nghe được Trần Đồng nói, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới phát hiện đã gần tan tầm.

“Được, tôi đã biết.”

Cô mang mắt kính, tay áo cuốn lên, tóc có chút hỗn độn, lớp trang điểm cũng không còn hoàn hảo như buổi sáng.

Cùng Hồ Cẩm Văn ăn cơm, hình tượng như vậy là không thể được.

Sau khi trang điểm lại, lại đem tóc thả xuống, áo sơ mi tơ lụa nhét vào trong váy, thay giày cao gót, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, thì cũng gần 6 rưỡi.

Thời điểm lên đến tầng trên cùng, bọn họ còn chưa tới, cô báo tên của Hồ Cẩm Văn, người phục vụ liền đem cô dẫn đến ghế lô.

Đợi năm phút, cửa ghế lô bị mở ra, Bùi Gia Án đứng lên, bưng lên gương mặt tươi cười.

“Hồ tổng, giám đốc Hứa”

Nhiệt tình gãi đúng chỗ ngứa, không quá phận nịnh nọt, cũng không đến mức quá mức làm cao.

“Jane, ngồi đi.”

Ba người hàn huyên, ngồi xuống.

Hứa Minh Trạch ngồi ở bên cạnh cô, Hồ Cẩm Văn ngồi ở đối diện.

Hồ Cẩm Văn là người Hong Kong, lại từng ở nước Mỹ du học, nên tiếng phổ thông không đủ thuần thục, khi nói chuyện khi thông thường là tiếng Quảng Đông kẹp mấy cái từ đơn tiếng Anh.

“Jason nói hai người lúc trước đã quen biết.” Anh ta thay hai người rót thêm rượu, cười đến tùy ý.

“Đúng vậy” Bùi Gia Án nhìn trước mắt ly chân dài được rót vào chất lỏng màu đỏ tím, bất động thanh sắc gật đầu.

“Kia thật là trùng hợp.” Hồ Cẩm Văn cười cười, nhìn Hứa Minh Trạch: “Jane vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của tôi, hai người hợp tác, nhất định rất perfect.”

“Giám đốc Bùi rất có thanh danh bên ngoài.” Anh khách sáo mà nói.

“Nga? Ngoại giới là đánh giá tôi như thế nào?” Cô híp mắt, tươi cười nhu hòa, nhìn anh cười tủm tỉm hỏi.

Hứa Minh Trạch cũng giơ lên khóe miệng: “Đều nói giám đốc Bùi là cô gái sắt thép.”

Cô cười đến ngay thẳng: “Ảnh chỉ chọn cái tốt để nói đi.”

Ngoại giới là nói về cô như thế nào, Bùi Gia Án trong lòng rất rõ ràng, cũng nghe qua một ít lời đồn đãi.

Trong ngành Khách sạn, tầm quan trọng của bộ phận xã giao thì không cần phải nói, lớn thì cùng truyền thông của chính phủ giao tiếp, nhỏ thì cùng khách nhân chu toàn, cô ở Thịnh Hi mấy năm nay, đắc tội người chỉ có nhiều chứ không có ít.

Đối với ai thì khéo đưa đẩy, đối với ai thì mạnh thế, cô trong lòng luôn có một phen cân nhắc.

Một bữa cơm cứ như vậy tiếp túc, Hứa Minh Trạch trong lòng cảm khái liên tục, cô thay đổi tuyệt đối không chỉ là bề ngoài thay đổi.

Người ở trong cái xã hội này, khi cùng người khác kết giao, thì luôn chú ý chính là sự đúng mực, mà Bùi Gia Án đem cái này làm đến vừa vặn tốt, cô cùng anh chuyện trò vui vẻ, phảng phất như thật chính là nhiều năm không gặp, bạn tốt lại lần nữa gặp nhau. Cùng Hồ Cẩm Văn thì không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói chuyện rất có chừng mực.

Nếu không phải lớn lên giống nhau như đúc, anh sẽ nghĩ lầm, người trước mắt này, không phải là cô gái 5 năm trước luôn mang theo ánh mắt u buồn kia.