Chương 8: Lên xe

Bữa tiệc gần kết thúc, Hồ Cẩm Văn tiếp một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại giọng nữ nũng nịu truyền đến, Bùi Gia Án rũ xuống mắt, uống lên một ngụm rượu.

Sau khi Hồ Cẩm Văn rời đi, ghế lô to như vậy chỉ còn lại có hai người đối diện không nói gì, không khí sinh động vốn là Bùi Gia Án khuấy động, nhưng lần này cô lại không cố tình tìm đề tài, ngược lại chậm rì rì đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch.

Thức ăn trên bàn ăn không nhiều, phần lớn đều để nguội lạnh, nhìn qua cũng không có gì muốn ăn, Bùi Gia Án buông ly rượu, hướng Hứa Minh Trạch cười cười: “Tháng này có món mới, nhưng lại giống như cũng không có gì đặc biệt.”

Nói xong lại nghĩ tới anh từng nói qua, đối với đồ ăn anh không quá chú ý.

“Tôi thấy em cũng không ăn bao nhiêu...” Hứa Minh Trạch ý bảo phần ăn trước mặt cô kia cô cũng không đυ.ng tới bao nhiêu.

“Mới vừa đi Italy một chuyến, nên hơi sợ cơm Tây.” Cô nhấp miệng cười.

Nếu đều không ăn nữa, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đứng dậy, khi xuống tới lầu một, Bùi Gia Án nhớ tới giữa trưa khi ăn cơm cô có mua một hộp rượu bọt khí, liền quay đầu hướng anh nói: “Giúp tôi chút chuyện nhỏ được không?”

“Cái gì?”

Cô chỉ chỉ nhà hàng còn đang buôn bán ở một bên: “Rượu của tôi.”

Đẩy cửa ra, người phục vụ đầu cũng không nâng, cao giọng nói: “Đóng cửa rồi ạ.”

“Tôi tới lấy rượu.”

“Bùi tiểu thư” Người phục vụ nam trẻ tuổi nghe được thanh âm đột nhiên ngẩng đầu, thẹn thùng mà cười, buông trên khăn trên tay rồi đi tới: “Mới vừa tan tầm sao?”

Bùi Gia Án gật đầu, cậu ta lại cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cô đêm nay không tới, rượu tôi đã giúp cô lấy ra rồi, để tôi đưa cho cô.”

“Cái thì thơm vậy?” Mùi hương nồng đậm xông vào mũi, Bùi Gia Án bữa tối cơ hồ không ăn đã bị mùi hương này kí©h thí©ɧ, dịch dạ dày nhanh chóng phân bố, nháy mắt liền đói bụng.

“Tháng sau món ăn muốn đổi mới, ông chủ đang ở trong phòng bếp nghiên cứu thực đơn mới.”

“Anh ta rốt cuộc đã biết phải đổi mới thực đơn.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông râu ria xồm xoàm cao lớn từ phía sau rèm cửa đi ra, trên người còn đeo tạp dề màu đen.

“Lại muộn như vậy mới đến?” Tiếng của Quan Triệu vang đến trước so với người.

Hứa Minh Trạch nhìn qua.

“Sớm thì sao vừa lúc anh làm đồ ăn mới, bưng lên cho chúng tôi nếm thử đi, đêm nay chưa ăn cái gì cả.” Giọng nói của cô quen thuộc, nghiêng đi mặt nhìn về phía Hứa Minh Trạch: “Anh có vội đi đâu không?”

Anh thật ra không vội, vì thế lắc đầu.

“Chúng ta có lộc ăn.” Cô kéo một cái ghế ngồi xuống, Hứa Minh Trạch ngồi ở bên trái cô.

Quan Triệu giơ tay xem đồng hồ: “Còn phải chờ 5 phút, Tiểu Trương, giúp khách rót hai ly rượu.”

“Đừng.” Tiểu Trương theo tiếng, Bùi Gia Án vội vàng ngăn cản: “Một hồi còn muốn lái xe, đêm nay không uống.”

Tiểu Trương liền rót hai ly nước chanh, lại đem kia hộp rượu bọt khí lấy lại đây, Bùi Gia Án khách khí nói cảm ơn.

“Em thường xuyên phải tăng ca sao?” Hứa Minh Trạch đột nhiên hỏi.

“Còn tốt, có đôi khi gặp được tình huống khẩn cấp, cả một đêm đều phải ở công ty, đi không được.” Làm về xã giao, lại ngồi vào vị trí này, cơ hồ không có kỳ nghỉ cố định, bất cứ lúc nào, chỉ cần công ty gặp vấn đề, thì cô đều phải ra mặt giải quyết, ngắn ngủn mấy năm thăng chức nhanh như vậy, cũng xứng đáng với những gì cô bỏ ra.

“Em cùng ông chủ vừa mới kia rất quen thuộc?”

“Tôi là khách hàng đầu tiên của nhà hàng này.” Cô uống lên ngụm nước chanh, đôi mắt hướng bốn phía quét một lần, cười nói: “Lúc ấy còn muốn nhập cô phần, nhưng Quan Triệu không cho.”

“Vì cái gì?”

“Anh ta nói nhà hàng này mở ra để chơi, không phải vì kiếm tiền, nhập cổ phần thì anh ta sẽ mệt, cũng không có tiền trả lại cho tôi.” Làm buôn bán nào có để chơi? Bùi Gia Án lúc ấy còn cười anh ta.

Tay nghề của Quan Triệu kỳ thật không có gì đặc biệt, cà ri thịt bò nạm, ăn miếng đầu tiên miếng thứ hai thì còn kinh diễm, đến miếng thứ ba liền bắt đầu cảm thấy ngán, Bùi Gia Án buông thìa, uống một hơi xong nửa ly nước chanh.

“Thế nào?” Quan Triệu thò qua tới hỏi.

“Không quá ổn.” Cô lắc đầu, quấy nước canh đặc sệt: “Vị cay không đủ, vị sữa quá nồng.”

Quan Triệu nhụt chí, Bùi Gia Án vỗ vỗ tay anh ta: “Thịt bò nạm vào miệng là tan, không tồi.”

Cô lại đi hỏi Hứa Minh Trạch: “Anh cảm thấy sao?”

Anh lời ít mà ý nhiều: “Khá tốt.”

Trước khi đi, Quan Triệu đưa cho cô một cái hộp: “Tháng trước ở New Zealand nhìn thấy, cảm thấy cô sẽ thích.”

“Cảm ơn.”

Ăn khuya xong, thời gian cũng đã gần 10 giờ, bãi đỗ xe ngầm không có một bóng người, giày cao gót đạp lên xi măng trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, hai người sóng vai đi, đi đến chỗ cô dừng xe, Hứa Minh Trạch đem rượu bỏ vào cốp xe cho cô.

“Xe anh ngừng ở chỗ nào?” Bùi Gia Án đem túi xách ném vào trong xe, hỏi anh.

“Hôm nay không lái xe.”

Bùi Gia Án nhìn về phía anh, người đàn ông âu phục đáp ở trên cánh tay, áo sơ mi màu trắng đã tháo mấy cúc, bởi vì giúp côg nâng một hộp rượu, nên quần tây màu đen dính chút tro bụi.

Cô thu hồi ánh mắt, hướng anh nói: “Lên xe.”