Chương 3

Buổi chiều Từ Túc mua sủi cảo, anh nghĩ Chu Thủy Nhung hẳn là chưa về nhà, ngoài ý muốn khi mở cửa thấy cô ngồi bệt trên thảm trải sàn trong phòng khách. Cô vừa tắm xong, tóc còn ướt tản ra sau lưng, vươn trên sơ mi trắng rộng thùng thình. Hai chân thon dài trắng nõn thả dưới bàn, một góc quần short màu đen thấp thoáng. Trước mặt là chiếc máy tính đặt trên bàn, đôi tay tinh xảo đang cầm một xấp A4, miệng ngậm bút, làn môi hơi cong lên, hình ảnh ấy phản chiếu vào tấm gương của cửa sổ sát đất, ngoài ""Xinh đẹp"" ra không biết dùng từ nào khác để hình dung.

Anh đặt sủi cảo lên bàn ăn, rót một cốc soda đặt trên chiếc bàn cô đang ngồi, lên tiếng: ""Ngày đầu đến trường thế nào?""

Chu Thủy Nhung xem xét xong cái tên cuối cùng, đẩy máy tính ra sát cạnh bàn rồi trả lời: ""Không khí cũng không tệ lắm. Em chưa có cơ hội tiếp xúc với mọi người, nhưng giáo viên rất có trách nhiệm.""

Từ Túc ngồi xuống nghiêng người qua nhìn, thấy cô đang làm gì, điềm nhiên hỏi: ""Em tra thông tin bọn họ ư?""

""Không hẳn, em xem thử coi có tin tức nào hữu ích không, để tiện sau này hòa hợp với mọi người.""

Từ Túc nhớ đến Chu Tư Nguyên cũng có thói quen cần biết người biết ta này, đột nhiên có ý nghĩ đặc tính cẩn thận này chẳng lẽ là di truyền? ""Em biết mọi người dùng mạng xã hội nào không?""

Chu Thủy Nhung kể ra mấy cái, đúng là các trang mạng phổ biến mà học sinh hay dùng. Từ Túc nghĩ gì nói đấy: ""Em có chỗ không giống học sinh bình thường.""

Chu Thủy Nhung tra được một cái tên, trả lời: ""Em chưa từng trải nghiệm sự bình thường.""

Cô bình thản nói ra, Từ Túc ừ hử đáp lời như thường là xong rồi, cũng không biết sao, anh như nghẹn cái gì mà không nói nên lời.

Không đi học một cách bình thường, thực ra không phải chuyện đáng mừng đúng không? Bạn bè đồng trang lứa vô tư vô lo trải qua đời học sinh, có thể không hiểu biết bằng cô, nhưng có nhiều niềm vui hơn hẳn.

Chu Thủy Nhung nhìn đến trang hồ sơ trắng trơn, hỏi Từ Túc: ""À anh, liệu có trường hợp nào tra tên trên mạng không thấy bất cứ thông tin gì không?""

Từ Túc dựa theo kinh nghiệm nghề nghiệp trả lời cô: ""Không có đâu.""

Chu Thủy Nhung dời mắt đến khung tìm kiếm hiện ba chữ ""Thẩm Thính Ôn"", vậy vì sao không tra được người này? ""Vậy đối tượng dùng IP ẩn danh giả lập từ nước ngoài để lên mạng, khiến cảnh sát phải dùng chuyên môn để tra cứu thường là ai?""

Từ Túc thốt ra: ""Là tội phạm.""

*

Ôn Hỏa nghe Thẩm Thính Ôn nói sẽ không xuất ngoại nữa thì hỏi: ""Không phải thủ tục đều ổn hết cả sao?""

Thẩm Thính Ôn nói: ""So ra thì chương trình giáo dục trong nước cũng tốt.""

Ôn Hỏa không thèm nghe lời vô nghĩa: ""Cưng à, con không cần múa rìu qua mắt thợ, mẹ sinh ra con, không qua mặt được đâu.""

Thẩm Thính Ôn buông điện thoại xuống, không nhìn mẹ mà nhìn vào khoảng không trước mặt: ""Kỹ năng gạt người chắc chắn con không bằng, cha đến giờ cũng chưa biết tháng trước mẹ đi Đức về sớm, không về nhà mà cùng dì Thư Quả đi đánh mạt chược cả đêm.""

Ôn Hỏa nhíu mày: ""Đang uy hϊếp mẹ sao?""

Thẩm Thính Ôn nhìn qua: ""Con làm sao dám uy hϊếp mẹ? Con là con của mẹ mà.""

Ôn Hỏa nhìn cậu giương giương cái mặt đẹp trai kia, than thở biết bao nhiêu, sao cô không sinh con gái chứ? Cô nhớ cục bông nhỏ ngày trước! Tên nhóc này hồi còn nhỏ đáng yêu biết bao! Chết tiệt!

Buổi tối, khi Thẩm Thành về nhà, Ôn Hỏa nhận lỗi trước, kể lại chuyện đi đánh mạt chược bằng thái độ thành khẩn.

Thẩm Thành không phản ứng gì: ""Ừm.""

Ôn Hỏa lúc này sáng tỏ: ""Anh biết trước rồi?""

Thẩm Thành dùng ngón cái vuốt ve hàng mi của cô: ""Em có thể giấu được anh chuyện gì hửm?""

Ôn Hỏa vùi vào ngực anh bực bội nói: ""Em bị con trai anh gài rồi, nó ép em tự khai ra chuyện này. Sao em lại sinh ra đứa con như vậy chứ? Thầy Thẩm à, chúng ta có thể sinh một đứa con gái nữa không? Em thấy anh dư sức đó.""

Thẩm Thành nhớ lại khoảng thời gian thai nghén khó khăn của cô: ""Nếu em không thích con trai, chúng ta có thể sinh đứa khác.""

Ôn Hỏa lưu luyến: ""Quên đi, em vất vả mang thai mà.""

Thẩm Thành đứng dậy đem xấp tài liệu dày hơn 10 cm đưa đến.

Ôn Hỏa thấy những điểm trọng tâm trên tài liệu đều được chú giải rất kỹ, cô vừa xem là hiểu ngay, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Cô mỉm cười, vịn cánh tay Thẩm Thành làm điểm tựa nhún chân lên hôn anh: ""Cám ơn thầy Thẩm.""

Thẩm Thành chìa ra má bên kia.

Ôn Hỏa lại hôn lên.

Hôn đã xong, Thẩm Thành mới nói: ""Con trai làm giúp em đấy.""

Ôn Hỏa không cười nổi: ""Lão già này anh có biết xấu hổ không hả!"" Vẫn là con trai đáng tin! Người đàn ông này ‘’Cẩu’’ quá đi! Lừa bắt cô hôn thế đó!

...

Khi ở nhà Ôn Hỏa lười dùng não, nên hành xử giống cô gái ngây ngô. Chỉ có Thẩm Thành biết, do cô dành hết tín nhiệm cho anh và Thẩm Thính Ôn, nên chuyện gì cũng giao cho họ.

Ra khỏi nhà thì cô vẫn là một phụ nữ có bản lĩnh khiến Thẩm Thành phải cúi đầu tuân theo.

*

Việc Thẩm Thính Ôn không ra nước ngoài lan ra khắp trường.

Giờ giải lao, Thẩm Thính Ôn ở trong phòng phát thanh, tiếng nói của cậu qua loa trường len lỏi đến từng ngóc ngách. Chất giọng quả thật rất êm tai, khi đọc diễn cảm nghe càng cuốn hút.

Chu Thủy Nhung lúc đi vệ sinh nghe được tiếng thảo luận: ""Thẩm Thính Ôn không xuất ngoại ư? Không phải là có liên quan tới Triệu Cô Tình chứ? Dám lắm à. Không biết cô ta vì mục đích gì mà tiếp cận kiểu người bí hiểm như Thẩm Thính Ôn.""

""Triệu Cô Tình không phải tự cho mình khác biệt sao? Chắc chắn là tìm một anh bạn trai không bình thường để chứng minh độ khác thường của bản thân rồi.""

...

Chu Thủy Nhung từ vách ngăn đi ra, hai nữ sinh đang tám chuyện liếc mắt nhau rồi nhanh chóng lượn đi.

Nghe vậy thì Thẩm Thính Ôn và cô có điểm giống nhau, đều có chuyện không thể giãi bày.

Chúc A Di nhìn Triệu Cô Tình tỉ mẩn chế nhựa Epoxy, thật không hiểu nổi: ""Bị rớt hạng xuống thứ 80 rồi mà vẫn bình thản ha? Bà cô ơi, không lo ôn tập đi mà làm mấy thứ này.""

Triệu Cô Tình dùng cây gắp bé xíu gắp ngôi sao nhỏ vào khuôn Epoxy: ""Tỉnh Hạ nói ốp lưng của Thẩm Thính Ôn sắp hư rồi, cậu ấy chắc chắn chưa mua cái mới.""

""Cậu thấy Thẩm Thính Ôn mua không nổi một cái ốp lưng sao?""

""Cậu ấy dư sức, nhưng cái bỏ tiền ra so với cái tớ tự làm sao giống nhau được?""

Chúc A Di không muốn tát gáo nước lạnh cho bạn: ""Cậu nghĩ cậu ta cũng nghĩ như vậy sao?""

Triệu Cô Tình nhớ tới hai ngày trước cô nằm mộng, thấy bản thân lần đầu tiên nói chuyện với Thẩm Thính Ôn nhiều đến vậy, cô đã nói cậu ấy ở lại đi, đừng xuất ngoại nữa, tuy rằng cậu không trả lời, nhưng sáng hôm sau cô nghe tin Thẩm Thính Ôn thật sự không đi nữa, chắc chắn là lời cô nói có tác dụng rồi.

Chúc A Di nhìn khóe miệng cô vui vẻ cong lên, thầm nghĩ giấc mộng thật đẹp, thôi không cần đánh thức cô ấy: ""Lương Kế Phàm nhắn tớ hỏi cậu cuối tuần này có đi học nhảy không?""

Triệu Cô Tình muốn đến xem Thẩm Thính Ôn chơi bóng: ""Tỉnh Hạ nói bọn họ sẽ chơi bóng với mấy người ở trường Thanh Hoa, tớ muốn đi xem.""

Chúc A Di, Triệu Cô Tình và Lương Kế Phàm là bạn thuở nhỏ, khi còn bé xíu đã học chung lớp, lúc vô trung học chia lớp theo năng lực thì bọn họ mới tách ra.

Chúc A Di mặc kệ cô: ""Tùy cậu. Cái này khi nào lấy ra được?""

""Chờ nó khô hẳn ha? Đến chiều chắc được rồi.""

*

Buổi chiều sau tiết 3, Triệu Cô Tình đứng trước cửa C16, mở miệng nhờ một học sinh: ""Gọi Thẩm Thính Ôn giúp mình với.""

Bạn học cũng không thèm xoay đầu, hô to lên: ""Thẩm Thính Ôn! Có người tìm cậu!""

Phân nửa lớp học quay đầu ra cửa, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Cô Tình.

Cùng lúc đó gương mặt đẹp như tranh vẽ của Chu Thủy Nhung cũng ngẩng lên. Cảm thấy Triệu Cô Tình khá giống Vannessa, nhìn qua thì dịu dàng nhưng cảm giác cũng có chút quật cường.

Bất giác nhìn thêm, phát hiện cô nàng chăm chú hướng về Thẩm Thính Ôn, còn cậu thì tỏ ra không liên quan, không thèm để ý.

Tiếng chuông Vang lên, Triệu Cô Tình phải về lớp, cô vội vã đặt một túi nhỏ vào tay bạn học: ""Cậu chuyển cho Thẩm Thính Ôn cái này giúp mình nhé. Cám ơn cậu.""

*

Sau khi tan học, Thẩm Thính Ôn cùng Tỉnh Hạ về nhà, đang đi thì bị Lương Kế Phàm kéo theo nhiều người chặn lại. Cậu không phải đến gây sự, chỉ muốn hỏi cho rõ Thẩm Thính Ôn có thích Triệu Cô Tình hay không.

Chiều nay từ miệng Chúc A Di nghe được chuyện Triệu Cô Tình vì Thẩm Thính Ôn làm ốp lưng, cậu tức muốn nổ phổi.

Nếu giờ là lớp 10 hay 11 thì không nói, này đã lên 12 rồi, học lực giảm sút vậy mà cô còn lo chuyện tình cảm ư?

Người dân ở đây đều biết tiếng Đại học Bắc Kinh, sức học cô thuộc hàng khá giỏi, có thể đậu vào đó, nếu không sau này sẽ hối hận.

Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, cậu thì bỏ đi, nhưng Triệu Cô Tình với Chúc A Di không thể như vậy. Phải giúp cô dồn sức học tập, không thể suốt ngày đắm chìm vào chuyện yêu đương.

Trước cửa trường nhiều người qua lại, mọi người không để ý đến ai đang làm gì, nhưng Thẩm Thính Ôn ở cùng Lương Kế Phàm là chuyện lần đầu mới thấy, dẫn đến rất nhiều ánh mắt tò mò.

Còn có người đứng lại xem luôn.

Tỉnh Hạ không biết Lương Kế Phàm vì sao lại đến, tưởng cậu muốn kiếm chuyện, liền chắn trước mặt Thẩm Thính Ôn: ""Này sao vậy? Có hiểu lầm gì sao?""

Lương Kế Phàm không để ý đến cậu, giơ lên chai thủy tinh bị vỡ trước mặt Thẩm Thính Ôn: ""Mày trả lời thật cho tao biết, mày có thích Triệu Cô Tình không?""

Thẩm Thính Ôn nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ, ngẩng đầu lên nói: ""Không hiểu.""

Lương Kế Phàm nói còn chưa rõ sao? Mất kiên nhẫn nói: ""Thích là thích, không thích thì không thích, có gì khó hiểu hả? Nè người anh em, anh ba năm nay chưa tìm đến làm chú cũng có mặt mũi quá ha? Giờ cũng khó nói chuyện quá đi?""

Thẩm Thính Ôn không trả lời, từ từ lui về chân tường.

Tỉnh Hạ thấy Lương Kế Phàm mỗi lúc một kích động hơn, muốn làm lớn chuyện, bọn họ đông người, cậu và Thẩm Thính Ôn tay không không tiện giáp lá cà, liền cùng Thẩm Thính Ôn lùi về sau. Nhìn màn này giống như cậu và Thẩm Thính Ôn đắc tội ai nên bị người ta kéo đến xử lý.

Bốn giờ năm nươi, giáo viên chủ nhiệm và Chu Thủy Nhung cùng đến cổng trường, thấy tình trạng này, liền đi tới mắng chửi đuổi bọn Lương Kế Phàm đi, sau đó hỏi Thẩm Thính Ôn: ""Không xảy ra việc gì chứ?""

Thẩm Thính Ôn thản nhiên nói: ""Không có gì ạ.""

Cô chủ nhiệm sốt ruột xem đồng hồ, 6 phút nữa thôi là 5 giờ, liền bảo bọn họ mau về nhà rồi hướng nhanh về bãi đậu xe. Bãi đậu xe trường thu phí theo giờ, trước nay cô chủ nhiệm đều sắp xếp để về trước 5 giờ.

Tan học cô liền tìm Chu Thủy Nhung hỏi han, dù là chuyện quan trọng gì thì nhất định cũng phải về trước 5 giờ. Nói cách khác là kiểu nào cô giáo và Chu Thủy Nhung cũng chứng kiến cảnh Thẩm Thính Ôn bị người ta dồn dến chân tường.

Thấy cô giáo đi rồi, Tỉnh Hạ chào Chu Thủy Nhung: ""Hi!""

Chu Thủy Nhung thu hồi ánh nhìn về hướng Thẩm Thính Ôn, không biết do hiệu ứng của mây mù dày đặc hay gì mà nhìn cậu rất xanh xao. Cô phớt lờ Tỉnh Hạ, lần đầu tiên bắt chuyện với Thẩm Thính Ôn: ""Cậu hay bị chúng ức hϊếp à?""

Tỉnh Hạ cười thành tiếng, định nói cho cô biết không ai dám ăn hϊếp Thẩm Thính Ôn thì nghe Thẩm Thính Ôn trả lời: ""Không sao.""

Ủa alo? Nói gì thế? Tỉnh Hạ hoang mang.