Chương 4

Chu Thủy Nhung xem hết thông tin khoảng 70% số học sinh của trường, cũng biết cơ bản độ tuổi này thường quan tâm chuyện gì. Dù con nhà giàu có hay quyền thế thì môi trường sống không khác biệt lắm, không có sự đột phá trong tính cách.

Nói cách khác, phương thức giáo dục, bồi dưỡng nhân tài của chương trình giáo dục trong nước thường sẽ khiến học sinh trở nên dễ bảo.

Tuy rằng Bộ giáo dục thường lên tiếng hô hào giáo dục cần phát triển toàn diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, ngoại hình, nhưng muốn vậy thì cần phối hợp với gia đình, với giới nhà giàu làm ăn khốc liệt thì có thể dốc tinh lực dạy con một thời gian ngắn, còn lâu dài e rằng bất khả thi.

Trong môi trường sống như vậy, đa số học sinh theo như Chu Thủy Nhung tìm hiểu thì tư tưởng khá giống nhau. Ít nhất cô nắm được sự ""Thông thường"" mà mọi người hay nói.

Chu Thủy Nhung tôn trọng và cũng hiểu được nền giáo dục này, đây là kết quả sau nhiều lần cải tiến các phương thức giáo dục cũ ở Trung Quốc, có những cái cả nước ngoài cũng không có.

Trong hoàn cảnh như vậy, liệu sẽ có một học sinh bứt phá khỏi các quy tắc thông thường sao? Thẩm Thính Ôn thật sự sẽ khác với đại bộ phận? Còn biết cách che dấu hành tung trên mạng nữa? Chu Thủy Nhung không tin lắm.

*

Cô chào tạm biệt Thẩm Thính Ôn, không mấy thân cận nên không có gì để nói.

Thẩm Thính Ôn nhường đường, Chu Thủy Nhung đã đi được mấy bước thì cậu quay đầu nói với Tỉnh Hạ: ""Cậu đi học thêm đi.""

Tỉnh Hạ đúng là định đi học thêm: ""Không phải cậu nói sẽ đi cùng...""

Thẩm Thính Ôn cắt ngang: ""Tớ muốn đi một mình.""

Tỉnh Hạ nổi lên thắc mắc, cậu ta nói gì vậy? Không phải vừa đồng ý đi ăn cùng nhau sao? Giờ nói đi một mình là sao?

Thẩm Thính Ôn nói xong liền quay đầu theo hướng đi của Chu Thủy Nhung.

Tỉnh Hạ tuy không hiểu ý tứ của Thẩm Thính Ôn, nhưng đại khái biết cậu ta không muốn đi ăn với mình thì cậu sẽ không mặt dày đi theo.

Chu Thủy Nhung nghe được đoạn đối thoại của hai người, trong đầu xuất hiện hình ảnh Thẩm Thính Ôn bị bắt nạt ở góc tường. Cô dừng bước.

Trước đó Chu Thủy Nhung có nghe nói Thẩm Thính Ôn muốn xuất ngoại, chưa tốt nghiệp sao lại muốn ra nước ngoài?

Cô về nước là vì không thể tiếp tục đi học nữa, vậy việc Thẩm Thính Ôn xuất ngoại có phải vì cũng không thể đến trường nữa?

Chắc là vậy rồi. Học sinh trong trường đều không đến gần cậu ta, nói cậu ""Khác người"". Cô có thể thấy được ""Khác người"" trong miệng bọn họ không phải ý khen ngợi. Mới nãy lại thấy cảnh cậu ấy bị ức hϊếp...

Chu Thủy Nhung lại nhớ tới Vannessa.

Nếu cô thận trọng hơn nữa, có phải Vannessa sẽ không bị đánh không?

Cô từ nhỏ đã được Tư Văn bồi dưỡng năng lực tự vấn, suy một ra ba là chuyện thường ngày ở huyện, thói quen này hiện tại phát huy, khiến cô quay lại gọi Thẩm Thính Ôn: ""Này!""

Thẩm Thính Ôn đang vừa đi vừa đếm thầm trong bụng, đến tiếng thứ 10 thì nghe được tiếng gọi của Chu Thủy Nhung. Cậu xoay lại rất tự nhiên hỏi: ""Cậu kêu tôi à?""

Chu Thủy Nhung tiến về phía cậu: ""Tôi về với cậu.""

""Cái gì?"" Thẩm Thính Ôn nói.

Chu Thủy Nhung không muốn giải thích cho cậu, cô nghĩ một tên con trai chắc cũng không muốn nghe con gái nói câu: Tôi bảo vệ cậu. Nên nhanh chóng ngắt lời: ""Đúng lúc tôi vừa đến Bắc Kinh, không quen thuộc lắm, tôi đi với cậu sẵn tiện làm quen đường sá luôn.""

Thẩm Thính Ôn không từ chối: ""Được thôi.""

Tỉnh Hạ vừa leo lên xe đạp leo núi của mình thì thấy Thẩm Thính Ôn và Chu Thủy Nhung từ góc đường đi ra, còn sóng vai nhau...Tỉnh Hạ IQ không thấp, nhưng quá quen tính cách thích đơn độc của Thẩm Thính Ôn nên không mảy may nghi ngờ anh em của mình, không hề biết đây là âm mưu của bạn tốt.

*

Trường trung học trực thuộc đại học quốc gia một tuần có ba ngày không cần mặc đồng phục, hôm nay chính là một ngày như vậy. Thẩm Thính Ôn thường mặc trang phục gọn gàng, đơn giản, cơ bản là màu đen, lâu lâu đổi sang màu trắng.

Ngoại hình sáng sủa như cậu, chân lại dài, mặc cái gì cũng thăng hạng nhan sắc, đi cùng cậu cũng nở mày nở mặt.

Chu Thủy Nhung thì không thể dùng từ ""Nở mày nở mặt"" rồi, bản thân cô cũng là tiêu điểm, hai tiêu điểm ở cùng nhau, so với hình ảnh Thẩm Thính Ôn ở cùng Lương Kế Phàm thì càng khiến người ta rung động.

Mấy học sinh về muộn thấy hai người đi chung, không đợi đến tối tin đồn đã lan truyền.

Chu Thủy Nhung lúc này không biết mình sắp bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, còn đang hỏi chuyện Thẩm Thính Ôn: ""Cậu bình thường có lên mạng không?""

Thẩm Thính Ôn trả lời bằng giọng đặc biệt thu hút: ""Ít khi lắm.""

Xem ra ít dùng mạng thật, là mọt sách rồi. Chu Thủy Nhung lại hỏi: ""Vậy cậu bình thường làm gì?""

Thẩm Thính Ôn thầm ""Uhm"" một tiếng, mang bộ dáng tự hỏi, sau đó nói: ""Đọc sách, hoặc bơi lội.""

""Uhm."" Không thú vị. Chu Thủy Nhung không hỏi tiếp nữa.

Thẩm Thính Ôn cũng không chủ động tán gẫu, hai người cứ như vậy đi tới trước nhà cậu.

Chu Thủy Nhung vừa bước vào tiểu khu này liền chăm chú quan sát, quân khu này đã cũ lắm rồi, tuy nằm ở chỗ rất an toàn nhưng những người trẻ sẽ không chọn đây để ở.

Hơn nữa Chu Thủy Nhung còn nghe người ta nói qua rằng cha mẹ Thẩm Thính Ôn giàu có, tuy không biết làm nghề gì nhưng đã có tiếng giàu có thì chắc chắn có sản nghiệp riêng. Chung quanh đây không buôn bán gì, xét đến việc ít người qua lại thì cha mẹ cậu sẽ không chọn ở đây.

Quả nhiên, Thẩm Thính Ôn lên tiếng: ""Tới nhà rồi, cậu muốn vào ngồi chút không? Chỉ là có bà trong nhà, có thể cậu không được tự nhiên.""

Chu Thủy Nhung theo bản năng hỏi: ""Cậu ở với bà sao?""

""Ừm."" Thẩm Thính Ôn đáp lời với vẻ bất đắc dĩ.

Chu Thủy Nhung thấy vẻ cam chịu của cậu, tự nhiên nghĩ tới sâu xa: ""Bà, bà vẫn khỏe chứ?""

""Không như cậu nghĩ đâu, bà hay gây chuyện lùm xùm. Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là hay ném đá rồi dọa nạt thôi."" Thẩm Thính Ôn mang vẻ mặt tự trách: ""Tôi muốn ngăn lại cũng không được.""

Chu Thủy Nhung không nghĩ rằng Thẩm Thính Ôn phải chịu đựng dày vò như vậy, trong trường bị ức hϊếp còn chưa đủ sao?

Thẩm Thính Ôn đột nhiên mỉm cười, giống như đang an ủi Chu Thủy Nhung: ""Không sao, cố gắng rồi sẽ qua thôi.""

Chu Thủy Nhung hỏi: ""Cậu không báo cảnh sát ư? Cảnh sát không quản sao? Bà làm vậy hơi quá rồi.""

""Chuyện cũng không nghiêm trọng, mới có đe dọa thì cảnh sát cũng chỉ đến phê bình cách dạy dỗ là cùng."" Thẩm Thính Ôn nói: ""Hơn nữa lực lượng cảnh sát có hạn, lại đây thì mất công, không có chuyện họ sẽ lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhỏ này.""

Hóa ra ở đâu cũng vậy, yếu thế sẽ bị chèn ép. Chu Thủy Nhung bắt lấy tay cậu: ""Đưa tôi điện thoại đi.""

Thẩm Thính Ôn chần chừ một chút rồi đưa điện thoại qua.

Chu Thủy Nhung lưu số của mình vào di động: ""Cảnh sát không tới thì gọi cho tôi, tôi không thể lấy lại công bằng cho cậu, nhưng tôi có thể dùng bạo chế bạo.""

Thẩm Thính Ôn nhìn biểu tượng hình người trong danh bạ, ngẩng đầu lên, biết mà còn hỏi: ""Cậu tên gì?""

""Chu Thủy Nhung.""

Thẩm Thính Ôn lén gõ vào ""Nhung Nhung"", sau đó nói cô biết: ""Tôi là Thẩm Thính Ôn.""

Chu Thủy Nhung đã biết, cô quay đi: ""Mai gặp lại.""

Thẩm Thính Ôn nhìn theo bóng dáng Chu Thủy Nhung, cong miệng cười khẽ.

Cô thật đáng yêu, giống y như trước.

Thẩm Thính Ôn lên lầu, bà nội Kim Ca và ông nội Thẩm Vấn Lễ ở trong nhà, ông đang giúp bà lau vết bùn dính trên người.

Kim Ca thấy Thẩm Thính Ôn liền nở nụ cười: ""Đói bụng chưa con?""

Thẩm Thính Ôn tiến tới cùng ông phủi sạch vết bẩn cho bà.

Kim Ca đang chụp phóng sự 30 năm về khu nhà ở lâu đời, nên mới dọn đến chỗ này, Thẩm Vấn Lễ không yên tâm nên đến đây ở với bà.

Trong khu có một cô khùng, cha cô dốc lòng vì nước nên không có thời gian chăm sóc con gái, để cô phải chứng kiến cảnh mẹ ruột tự sát, bị thầy giáo cưỡиɠ ɧϊếp đến mất trí, mỗi ngày lang thang vô định, ngoài bới rác thì còn ném đá nổi xung với người qua đường.

Kim Ca ngày ngày bị ném đá lại không tức giận, còn quyết tâm mua bánh mì đến kể chuyện xưa cho cô khùng nghe.

Hai người giúp Kim Ca lau sạch vết bẩn xong, Thẩm Vấn Lễ hỏi Thẩm Thính Ôn: ""Buổi tối muốn ăn gì? Để bà nội nấu cho con, hay là đặt đồ ăn ngoài?""

Thẩm Thính Ôn không đói: ""Ông bà có bận gì thì cứ làm trước đi, buổi tối để sau ạ."" Nói xong cậu vào phòng mình.

Thẩm Vấn Lễ nói với Kim Ca: ""Tâm tư so với ba nó còn thâm trầm hơn, đoán không ra nó đang nghĩ gì.""

Kim Ca cười mỉm: ""Đoán gì chứ? Chỉ cần biết nó lương thiện là được, những cái khác chúng ta không cần quản.""

Nói cũng như không.

Thẩm Vấn Lễ không đáp.

*

Thẩm Thính Ôn đóng cửa phòng rồi lấy di động ra, vào xem trang mạng của Chu Thủy Nhung, thấy cô có một động thái duy nhất, một cái ảnh đăng từ ba năm trước, nhưng lại khiến cậu ngắm đến hai giờ.

Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn ngắm vậy thôi.

Cậu đem tên cô trên danh bạ đổi thành ""Chu Thủy Nhung"", cảm thấy không ổn, lại đổi thành ""Thủy Nhung"", thấy cũng chưa được, tiếp tục sửa thành ""Người ấy"", tự dưng có cảm giác là lạ, cuối cùng vẫn đổi lại là ""Nhung Nhung"".

Ừm, vẫn là Nhung Nhung dễ nghe nhất.

*

Từ Túc về cùng lúc với Chu Thủy Nhung, anh vừa chất hoa quả mua ở siêu thị vào tủ lạnh vừa nói: ""Ngày mai anh sẽ đi Kỳ Châu một chuyến, sau đó về Vân Nam, em ở một mình không sao chứ?""

""Vâng."" Chu Thủy Nhung tháo vỏ phi tiêu, lắc lắc cổ.

""Cần gì thì gọi cho anh, nếu có ai..."" Anh còn chưa nói hết, liền thấy Chu Thủy Nhung nhắm mắt phóng phi tiêu, mười trên mười phát trúng vào hồng tâm...Trình độ này anh chưa đạt tới.

Chu Thủy Nhung mở mắt, không nhìn kết quả mà hỏi anh: ""Nếu gì ạ?""

""Không có gì."" Từ Túc đến bên cạnh Chu Thủy Nhung, sâu sắc nói: ""Em không giống mọi người, đây là ưu điểm cũng là nhược điểm, anh biết em sẽ bảo vệ tốt bản thân, nhưng khi chưa thật cần thiết, thì đừng để người khác phát hiện điểm khác thường.""

Lại là câu ""Khác thường"" này.

Chu Thủy Nhung không giãi bày cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói: ""Em biết rồi.""

Từ Túc nhìn cô chăm chú đến khi tự thấy ngượng, không tự chủ được cúi đầu, từng chữ rõ ràng: ""Em cũng phải lưu ý, đàn ông không ai tốt đẹp.""

Chu Thủy Nhung cười: ""Cả anh cũng vậy sao?""

""Anh cũng vậy thôi.""

Chu Thủy Nhung cảm thấy vật nhỏ vô hại như Thẩm Thính Ôn chắc không phải người xấu: ""Cũng không hoàn toàn thế.""