Chương 7: Lạ Lẫm, Giả Mất Trí Nhớ

Ăn xong bát cháo thịt băm, Trầm Uyển cảm thấy như sống lại vậy, trong bụng có đồ ăn, người cũng có khí lực hơn, tinh thần cũng khá hơn chút.

Thấy nàng tinh thần tốt hơn 1 chút, Tống Hằng liền nhìn nàng dò hỏi:” Có thấy còn khó chịu chỗ nào không? Nàng có muốn ngự y đến xem 1 chút không?”

Trầm Uyển nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tống Hằng.

Tống Hằng hơi nhíu mày, vậy mà trong lòng thấy có chút hoảng, hắn phát hiện ánh mắt thê tử nhìn mình giống như nhìn người xa lạ vậy.

Một lát sau, Trầm Uyển mới mở miệng, dùng âm thanh có hơi khàn khàn nói:” Ta hình như bị mất trí nhớ”.

Nàng không thể ăn ngay nói thật được, lại không có ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ.

“Cái gì?”, Người trong nhà đều cả kinh.

Đối mặt với bộ mặt kinh hãi của bọn người Tống Hằng, Trầm Uyển cũng không có quá nhiều biểu lộ, dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ mà nhìn bọ họ.. Đối với nàng mà nói thì chính xác bọn họ đều là những người xa lạ mà.

“Ta là ai?” Tống Hằng nắm bả vai Trầm Uyển, trừng to mắt gắt gao nhìn nàng hỏi.

Trầm Uyển bị hắn nắm có chút đau, nhíu lông mày không vui trả lời:” Không biết”

Cái móng heo lớn này, lại dùng sức mạnh như vậy nắm bả vai nàng, nếu nói quá lên chút thì cũng coi như là bạo lực gia đình rồi đó!

“ Vậy còn nô tỳ thì sao?” Thu Cúc quỳ trước giường, ngước đầu lên lòng đầy mong chờ nhìn Trầm Uyển mà hỏi:” Phu nhân có còn nhớ nô tỳ không?”



Trầm Uyển không nói gì, chỉ lắc đầu với Thu Cúc.

“Tử Ngọc lại đây”. Tống Hằng ngoắc tay gọi con gái lại, muốn để cho nàng nhìn xem có nhớ ra con gái mình không. Dù sao, đứa nhỏ cũng là nàng mang thai gần 10 tháng sinh ra, cho dù nàng có quên hết thì cũng không thể quên con gái của mình a!

Tống Tử Ngọc đi từ từ đến trước giường, nhìn mẹ nàng mà hỏi:” Mẹ sẽ không phải ngay cả con cũng không nhớ chứ?”

“Ngươi là người nào chứ?”. Trầm Uyển ngước mắt nhìn cô bé, tức giận hỏi lại.

Thấy vậy, Lưu thị vỗ đùi kêu lên:” Đây là tạo cái nghiệp gì vậy a! Đang êm đẹp làm sao nó lại không nhớ ra ai hết vậy chứ?”.

Lâm Tình Tuyết nhìn nữ nhân đang ngồi dựa vào gối trên giường, nàng lại không nghĩ tới, ả tiện nhân này vậy mà đột nhiên mất đi ký ức. Nhưng mà, nữ nhân này có mất hay không mất đi ký ức, đối với nàng mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì.

Tống Hằng liền lập tức cho người vào cung mời ngự y, sau khi ngự y tới bắt mạch cho Trầm Uyển, lại hỏi nàng vài vấn đề, liền khẳng định chắc nịch với đám người Tống gia:” Tống phu nhân đích thực là mắc chứng mất trí nhớ”.

“ Nàng ấy vì sao bỗng nhiên mắc phải chứng mất trí nhớ chứ?” Tống Hằng hỏi.

Ngự y kia suy nghĩ 1 chút rồi nói:” Phu nhân không phải đã rơi xuống nước, xém chút chết đuối sao? Nàng còn hôn mê 1 tháng, đây có lẽ chính là nguyên nhân gây nên chứng mất trí nhớ của nàng ấy”

“Vậy có cách nào điều trị không?” Bọn hắn kết làm phu thê từ khi còn trẻ, hắn không nghĩ tới nàng cả mình và bọn trẻ đều không nhớ được.

Ngự y lắc đầu nói:” Trước mắt thì không có cách, nhưng mà nếu đưa nàng đi đến những nơi mà trước đi thường đi, nhìn lại những thứ trước đây quen thuộc, gặp những người trước đó từng gặp, có lẽ nàng se có thể nhớ lại 1 chút chuyện trước đây”.

Nghe vậy, Tống Hằng vặn chặt đôi lông mày kiếm, hắn chấp tay với ngự y nói:” Đã làm phiền Tần ngự y rồi”.



Tần ngự y cũng chấp tay với hắn:” Tống tướng quân khách khí rồi”. Nói xong hắn liền ra hiệu cho dược đồng cầm hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Trầm Uyển mặt vàng như nến, gầy guộc đang nằm trên giường, lại hướng Tống Hằng mà nói:” Phu nhân thân thể có quá gầy yếu 1 chút, sau này nên bồi bổ nhiều thêm mới được”.

Thân thể của nàng ấy, không giống như thân thể nên có của 1 tướng quân phu nhân, mà dù là 1 nữ tử nông thôn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm thì cũng không gầy yếu giống như nàng ấy a!

“Đa ta Tần ngự y nhắc nhở”. Cám ơn xong Tống Hằng liền tiễn Tần ngự y rời phủ.

Lưu thị ngồi trên ghế nhỏ bên giường, nhìn Trầm Uyển thở ra 1 hơi thật dài.

“Mẹ, mẹ đừng chán nản như vậy, tỷ tỷ mặc dù bị mắc chứng mất trí nhớ, nhưng mà tốt xấu gì thì người cũng đã tỉnh lại rồi!” Lâm Tình Tuyết lên tiếng an ủi.

Lưu thị nghe xong liền gật đầu, không thở dài nữa:” Con nói không sai, người đã tỉnh lại rồi, so ra thì cũng tốt rồi”. Hơn nữa, đứa nhỏ này mắc chứng mất trí nhớ, không nhớ rõ những chuyện trước kia, cũng sẽ không nghĩ quẫn mà làm chuyện ngốc nghếch nữa.

“Đúng rồi, Tần ngự y vừa nói, thân thể tỷ tỷ con cần phải bồi dưỡng thật tốt, con bảo nhà bếp làm mấy món bổ dưỡng nhiều 1 chút cho tỷ tỷ con ăn mới phải”.

Lâm Tình Tuyết cười nói:”Con dâu đi ngay, coi như mẹ không nói thì con cũng sẽ lệnh cho nhà bếp làm nhiều món bồi bổ thân thể cho tỷ tỷ ăn nữa”.

Nàng sẽ phân phó nhà bếp làm, nhưng nhà bếp làm ra cái gì thì sẽ không liên quan đến nàng rồi.

Lưu thị cũng thấy mệt mỏi, nói thêm với Trầm Uyển 2 câu rồi cùng Lâm Tình Tuyết cùng rời đi, Tống Tử Ngọc và Tống Tử Lăng cũng đi theo cùng.

Bọ họ vừa đi khỏi, Trầm Uyển liền nhắm mắt lại bắt đầu giả vờ ngủ, dù nàng có năng lực tiếp nhận mạnh đi nữa thì đối với tình thế trước mắt, nàng vẫn cần phải tiêu hóa thật tốt 1 chút, suy nghĩ xem sau này phải làm sao.

Thấy nàng ngủ, Thu Cúc khuôn mặt lo lắng buông màn xuống. Phu nhân mắc chứng mất trí nhớ, theo cách nhìn của nàng thì là 1 sự việc cực kỳ không tốt.