Chương 32

Ngày đó xuất phát hiếm khi nhiệt độ không khí tăng trở lại, toàn thành phố đắm chìm trong ánh dương ấm áp. Tiểu

Kỷ đã đợi ở đại sảnh sân bay từ lâu, cùng bạn gái đứng ở trong đám người nghiêng nghiêng nói chuyện. Tuổi trẻ thật tốt, ví như ánh mặt trời cũng không quá.

Hứa Niệm xuống xe, Lục Chu giành trước

một bước giúp cô lấy hành lý, một đường đi tới đại sảnh, lại không yên

tâm liếc nhìn cô một cái: “Chị thật sự không có việc gì chứ? Thật ra có

thể đổi người khác mà.”

Cũng không phải nhiều hoạt động quan

trọng, năm năm trước cô đều e sợ tránh né không kịp, hiện tại lại chủ

động nói muốn đi? Thấy thế nào cũng có chút không thích hợp…

Cậu thấy Hứa Niệm khí sắc cũng đặc biệt

kém, đeo kính đen, nhưng khuôn mặt lại lộ ra vài phần mất tự nhiên tái

nhợt, nén không được tiếp tục truy vấn: “Chị, có phải xảy ra chuyện gì

rồi không?”

Hứa Niệm nghe vậy mới liếc mắt nhìn cậu: “Có một số việc dù sao vẫn phải đối mặt.”

Khi cô nói lời này ngữ khí đặc biệt bình

tĩnh, Lục Chu không biết “Đối mặt” trong miệng cô là chỉ nơi sẽ đến hay

là chuyện khác? Cảm giác mơ hồ không đúng chỗ nào, còn muốn hỏi thêm gì

đó, Tiểu Kỷ đã dẫn bạn gái đi tới.

“Đều đã làm xong.” Tiểu Kỷ hiệu suất rất cao, đưa thẻ đăng kí tới.

Hứa Niệm cầm lấy muốn đi, Lục Chu nắm lấy cổ tay cô. Quan hệ của hai người dù sao cũng đặc thù, Tiểu Kỷ vội vàng

dời mắt giả vờ không nhìn thấy, xoay lưng qua cùng bạn gái nói chuyện.

Lục Chu lại một chút xấu hổ cũng không

có, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô: “Nếu có chuyện thì gọi cho em.

Chị dâu, em không phải là đứa trẻ.”

Trước kia cậu luôn khiến Hứa Niệm có cảm

giác không tin tưởng được, hiện tại muốn thay cô chia sẻ chút gì đó,

nhưng không chiếm được sự tín nhiệm của cô, điều này khiến cậu cảm thấy

vô lực gấp bội.

Hứa Niệm có chút bất ngờ, xuyên qua kính

đen nhìn người đàn ông cao thẳng trước mặt. Cậu thiếu niên trong trí nhớ ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên cường thế, thời gian thấm thoát

thoi đưa, năm năm thế nhưng cứ như vậy thoáng một cái đã qua… Nhưng năm

năm kiên định dũng cảm nhất kia của cô, hiện tại lại bắt đầu trở nên

không xác định.

Thấy cô thất thần, Lục Chu mày nhăn càng sâu.

Hứa Niệm cố chấp giương môi, gật gật đầu với cậu: “Lục Chu đã trưởng thành, chị cũng đã già đi.”

“Mới 28, già cái gì chứ.” Lục Chu theo bản năng nói tiếp.

Hứa Niệm cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Lục Chu nhìn bóng lưng cô trong lòng tự

dưng dâng lên một trận khổ sở, không biết vì sao, cảm giác hôm nay Hứa

Niệm đặc biệt khác thường.

Lên máy bay Hứa Niệm bắt đầu ngủ, rõ ràng tối qua nghỉ ngơi không được tốt lắm, nhưng lúc này đầu óc hết sức tỉnh táo, suy đi nghĩ lại vẫn là tấm hình kia chồng lên nhau ở trong đầu.

Đó là một bé trai rất xinh đẹp, thoạt

nhìn dáng vẻ chẳng qua cũng mới bốn năm tuổi, gò má đối diện với ống

kính, phía sau là nửa bức tranh bên tường, có lẽ cảm thấy có người chụp

lén, hai hàng lông mày nhỏ đều nhíu lại thành một đường chỉ.

Bộ dạng tức giận đó, tự dưng có năm phần cực kỳ giống Đường Trọng Kiêu.

Anh lấy tấm hình đó để làm hình nền di

động, chứng tỏ quan hệ giữa anh và đứa bé này nhất định không phải là

đơn giản. Hứa Niệm cũng không muốn nghĩ sâu, mục đích của cô là tìm ra

số điện thoại của một người. Buộc chính mình bình tĩnh, lúc tìm kiếm

thông tin đầu óc lại hoàn toàn không bình tĩnh được.

Có vài chuyện, dù đã cố gắng giả vờ nhưng rốt cuộc vẫn thấy tình cảnh gượng ép.

Cô thở dài, mở mắt ra nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, vô cùng buồn chán, cũng không quay đầu lại nói với người bên cạnh: “Báo.”

Rất nhanh báo được đưa tới tay cô, nhưng

cũng trong lúc đó tay suýt nữa bị nắm chặt, cảm nhận được bàn tay kia…

Cô kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy Đường Trọng Kiêu hơi hơi

nghiêng người muốn cười nhưng không cười nhìn cô.

Hứa Niệm nhất thời bối rối: “Sao anh

lại…” Buổi sáng rời giường người này đã không thấy tăm hơi, cô còn tưởng rằng anh về công ty.

Đường Trọng Kiêu cũng không nói chuyện,

im lặng nghiêng người qua, sau đó hôn một cái lên môi cô, lúc này mới

thấp giọng nói cho cô biết: “Lo lắng cho em.”

Rốt cuộc là không yên lòng hay vì chuyện

khác? Ánh mắt Hứa Niệm hơi tối lại, tầm mắt từ trên mặt anh dời đi: “Anh đi rồi thì công ty phải làm sao, dù sao cũng cần có người quyết định.”

“Lục Chu đang rất nỗ lực chứng minh bản thân, phải cho cậu ta một cơ hội.”

Thấy cô nghi ngờ nhìn qua, anh cũng không định nhiều lời, có một số việc Hứa Niệm nhìn không ra càng tốt, nâng

tay sờ sờ mái tóc đen của cô, lại bổ sung: “Huống chi còn có Trâu Dĩnh.”

Hứa Niệm không nói tiếp nữa, cúi đầu đọc

báo, kế hoạch ban đầu bỗng nhiên bị quấy rầy, nếu người đàn ông này cứ

đi theo mình, rất nhiều chuyện sẽ không dễ làm .

“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng anh nhẹ

nhàng truyền tới, con mắt đen nhánh từ đầu đến cuối không hề chớp mắt

nhìn chằm chằm cô, như muốn thu hồi cô vào đáy mắt.

Hứa Niệm siết chặt tờ báo bên cạnh, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đang nhớ xem đồ đạc Trâu Dĩnh nhờ tôi mua.”

Đường Trọng Kiêu gật gật đầu, cũng không biết có tin hay không, cầm tờ báo không chút để ý mà xem.

***

Đến Milan, thành phố này cũng đang có tuyết rơi. Hứa Niệm nhìn một

khoảng trời bao bọc trong tuyết trắng, tâm tình càng nặng nề. Những ký

ức năm đó dường như tất cả đều ở trong bối cảnh màu trắng tinh này, nay

cảnh còn người mất, mọi chuyện chỉ như một giấc mộng mà thôi.

Đường gia có lái xe tới đón, mắt thấy hành lý của mình bị chuyển lên xe, cô xoay người nhìn người kia: “Tôi đã đặt khách sạn.”

Đường Trọng Kiêu mở cửa xe đi lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Đã hủy bỏ rồi.”

Tiểu Kỷ hiển nhiên cũng không biết tình

hình, vẻ mặt mờ mịt đứng sau lưng cô, tài xế ra hiệu cho cậu ta lên một

chiếc xe khác, nhưng cậu thấy Hứa Niệm vẫn bất động, nên bản thân cũng

không dám tùy tiện hành động.

Đường Trọng Kiêu kéo cửa kính xe xuống, hơi hơi nâng cằm: “Muốn để cậu ta và em cùng chịu lạnh?”

Ánh mắt Hứa Niệm phức tạp nhìn người đàn

ông trong xe, nếu cô không đoán sai, anh làm như vậy để dễ dàng nắm hành tung của cô trong tay. Nếu không có cách trốn thoát, vậy chỉ có thể

hành động tùy theo hoàn cảnh, cô không nói một lời theo đi lên.

Đường Trọng Kiêu đưa cô đến là một phần

bất động sản của anh, vị trí hơi chếch, đi một hồi lâu mới đến nơi. Lò

sưởi được bật, trong phòng rất ấm áp, Tiểu Kỷ theo tài xế đem hành lý

mang lên lầu.

Đường Trọng Kiêu cởϊ áσ khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông màu xám đơn giản, tuy rằng anh gầy nhưng

giống như móc treo quần áo điển hình, dường như mặc cái gì cũng dễ nhìn. Xoay người thấy cô đứng bất động, liền nói: “Ngày mai anh về Đường gia, sau đó em muốn ở bao lâu cũng được, đừng suy nghĩ lung tung.”

Hứa Niệm ngờ vực đánh giá anh, chẳng lẽ mình đã đoán sai? Lại nghĩ đến đứa bé kia, anh trở về cũng là hợp tình hợp lý.

Đường Trọng Kiêu đi tới cầm lấy một bàn

tay cô nắm ở trong lòng bàn tay, cúi đầu cười khẽ: “Đa nghi, không phải

là thói quen tốt.”

Đa nghi cũng chỉ nhằm vào một mình anh,

ai bảo anh làm việc luôn có mục đích rõ ràng. Hứa Niệm rút tay về, làm

bộ cởϊ qυầи áo, tránh đi cử chỉ mập mờ của anh lặng lẽ nói: “Tôi cũng

không có việc gì, triển lãm ảnh kết thúc thì đi dạo phố thôi, đàn ông

các anh đi theo bất tiện.”

Đường Trọng Kiêu vào phòng bếp lấy nước, từ đầu đến cuối bên môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Tùy em, thích làm gì cũng được.”

Hứa Niệm càng nghi ngờ nhìn anh, cả người lại bị anh vòng trong giữa khuỷu tay và bàn. Anh đưa tới cốc nước, cúi

người nhẹ nhàng cười bên tai cô: “Ngoại trừ việc gặp mặt người đàn ông

khác, đây là giới hạn của anh.”

Đôi mắt kia cũng thật cũng giả tạo, Hứa

Niệm không chút do dự đẩy anh ra: “Không công bằng.” Chính anh còn không phải vẫn lui tới cùng Nghê Vi sao?

Đường Trọng Kiêu nghe lời này lại thuận

tay ôm cả người cô vào trong lòng, môi như có như không hôn lên thùy tai cô: “Ghen tị? Ngày mai muốn cùng anh về nhà không?”

Hứa Niệm thừa nhận mình bị lời này của

anh dọa đến, cả kinh lui về phía sau một bước lớn. Mặc kệ lời này là

thật hay giả, cô đều bị hàm ý trong lời này làm chấn động.

Người đàn ông kia đứng tại chỗ, ánh mắt

đột nhiên trở nên trầm lặng, Hứa Niệm ý thức được phản ứng của mình quá

khích, chỉ có thể ngượng ngùng cười: “Ngày mai tôi phải tham dự triển

lãm ảnh, anh quên à.”

Phía sau hồi lâu không có tiếng động, đến khi cô quay đầu lại, người kia đã khôi phục lại sự trầm tĩnh như mọi

ngày, không nhanh không chậm nói: “Đùa em mà thôi, mặt cũng bị dọa đến

trắng bệch.”

Hứa Niệm không lên tiếng trả lời, lại

không vì thế mà nhẹ nhàng thở ra. Từ đầu đến cuối cô đều cho rằng có

ngày Đường Trọng Kiêu sẽ chán ngấy mà buông tay, nhưng nếu anh đổi ý

khác…

Quả thực không dám nghĩ.

***

Sau khi dùng cơm thì từng người lên lầu nghỉ ngơi, Đường Trọng Kiêu nằm

trên giường xem tin tức, Hứa Niệm ngủ bên cạnh mép giường. Ngoài cửa sổ

tuyết đọng quá dày, chiếu khắp nơi đều chói lọi, cô nhìn chằm chằm bông

tuyết ngoài cửa sổ thủy tinh, chợt nhớ tới nhiều chuyện trước đây.

Vẫn là mùa đông năm ấy, cô gọi điện cho

Lục Sơn, phát hiện đối phương lúc nói chuyện giọng mũi nồng đặc, vì thế

tự tay nấu canh gừng đưa tới cho anh. Khi đó cũng ngốc, hoàn toàn không

hiểu chuyện, kỳ thật có thể đến chung cư của Lục Sơn rồi nấu, nhưng cô

cảm thấy đưa tới thì có thành ý hơn.

Nhưng lúc ấy Lục Sơn thật sự quá bận rộn, cô đến chung cư của anh nhưng phải đứng ở ngoài không vào được, giẫm

chân tới tới lui lui, mãi một lúc sau mới gọi điện thoại cho anh.

Lục Sơn nhận được điện thoại nói lập tức trở về, cô ôm bình giữ nhiệt cạnh cửa kiên nhẫn chờ.

Rốt cuộc nhìn thấy có đèn xe chiếu đến,

cô mừng rỡ chạy tới. Lục Sơn dường như cũng khó khăn lắm mới dừng hẳn xe lại rồi vội chạy xuống, một tay vòng ôm lấy cô, kéo áo bành tô ra nhanh chóng bao lấy cô: “Sao không lên lầu chờ?”

Lúc anh nói chuyện ngũ quan đều nhíu lại, khẩu khí như đang trách móc, nhưng Hứa Niệm biết anh đang đau lòng. Một tay vươn ra vòng chặt lấy hông anh, khuôn mặt nhỏ chôn ở ngực anh, cảm

nhận được chút ấm áp này, nhất thời cảm giác những rét lạnh lúc trước

tất cả đều tan thành mây khói.

Cô nói: “Muốn sớm nhìn thấy anh một chút.”

Giữa những người yêu nhau, thật sự là lời buồn nôn nào cũng có thể nói ra miệng.

Lục Sơn cúi đầu hôn một cái thật kêu lên

trán cô, ôm cô một lúc lâu cũng không nói chuyện. Hứa Niệm nghiêng đầu

nhẹ nhàng nở nụ cười, dư quang nhìn đến trong xe thấy còn có người.

Dường như là cái nhìn đầu tiên cô đã nhận ra, đó là ông chủ của Lục Sơn; trước đó cô còn từng gặp trên đường. Lúc này người đàn ông kia im lặng ngồi ở ghế sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn

qua, ánh sáng trong xe hơi tối, cũng không thấy rõ vẻ mặt anh ta.

Lục Sơn chú ý đến tầm mắt của cô, mày không dễ phát hiện nhíu lại, thay cô giới thiệu: “Đường tiên sinh, ông chủ anh.”

“Đường tiên sinh.” Hứa Niệm chào hỏi với anh, thấy ánh mắt người kia thản nhiên đảo qua bình giữ nhiệt trong tay mình.

Cô có chút ngượng ngùng đem bình giấu phía sau: “Lục Sơn bị cảm, tôi đến thăm anh ấy.”

Đó là lần thứ hai cô gặp Đường Trọng

Kiêu, vẫn duy trì ấn tượng tao nhã với anh như trước, vì thế nói chuyện

có chút không để tâm. Người kia nghe xong khóe miệng mới lộ ra một chút ý cười: “Có bạn gái như Hứa tiểu thư, luật sư Lục nên quý trọng thật tốt

mới phải.”

Nếu có thể trở về trước đây thì tốt biết

bao nhiêu, Hứa Niệm mơ mơ màng màng trước khi ngủ còn suy nghĩ, nếu như

có thể trở lại khi đó, cô thà rằng chưa từng quen biết Đường Trọng Kiêu…

Nghe được người bên cạnh nói mê, Đường Trọng Kiêu tắt ti vi, cúi người dịch góc chăn cẩn thận giúp cô.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, dường như

vĩnh viễn không định ngừng lại, anh cầm di động ra khỏi phòng, dãy số

kết nối không bao lâu thì bên kia tiếp máy, giọng trẻ con non nớt hôi

mùi sữa truyền tới: “Con đã sắp ngủ rồi, người gọi điện thoại càng ngày

càng muộn.”

Vẻ mặt Đường Trọng Kiêu trở nên nhu hòa, nén không được cười ra tiếng: “Xin lỗi, gần đây cậu tương đối bận rộn.”

“Bận kết giao bạn gái sao?”

Đứa bé kia luôn trưởng thành sớm làm cho

người ta không nói được lời nào, Đường Trọng Kiêu đỡ trán: “Ai nói cho

con biết cậu kết giao bạn gái?”

“Dù sao con chính là biết, bà cũng biết.”

Ánh mắt Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên lạnh

xuống, đứa trẻ lại nhỏ giọng nói: “Bà nội còn nói, hôm nào đó nhất định

phải gặp một lần.”

“…”

***

Đường Trọng Kiêu nói được thì làm được, sáng sớm hôm sau liền rời đi, để lại tài xế theo cô. Hứa Niệm đã sớm dự đoán được như thế, cũng không

cẩn thiết phải đấu tranh.

Thuận lợi tham dự xong triển lãm ảnh, cô bắt đầu cân nhắc bấm số kia trong di động.

Đó là số cô trộm được từ Đường Trọng

Kiêu, lúc ấy Lục Sơn ở công ty họ, Hứa Niệm duy nhất có thể nhớ kỹ một

người đồng nghiệp là trợ lí đặc biệt của ông chủ, Chi Mĩ. Bởi vì rất

nhiều việc đều do cô ấy ra mặt bàn bạc cùng Lục Sơn, Hứa Niệm từng thấy

cái tên này rất nhiều lần ở trong di động anh.

Vốn không quá ôm hi vọng, dù sao cũng đã

năm năm trôi qua, Chi Mĩ không nhất định vẫn là trợ lí đặc biệt của

Đường Trọng Kiêu. Nhưng thật may mắn cô lại tìm được, Hứa Niệm cầm dãy

số kia, trù trừ hồi lâu vẫn không gọi tới.

Chiếc hộp Pandora một khi mở ra, cần phải có đủ dũng khí để tiếp nhận, cho dù nhìn thấy là tốt đẹp hay xấu xí, cô chỉ muốn biết những gì mình nên biết.

Hạ quyết tâm, cô ngồi ở phòng gọi cho số

điện thoại kia, còn chưa vang vài tiếng bên kia đã kết nối, một giọng nữ tinh tế xuyên qua sóng điện truyền tới.

Trống ngực Hứa Niệm có chút nhanh, móng tay cũng dùng lực hãm vào lòng bàn tay.