Chương 30

“…” Trang Vi bị hành động của bọn họ làm cho căng thẳng, vội vàng cúi đầu quan sát xem quần áo của mình có phải có chỗ nào không ổn.

” “Là học muội hả? Đến đến đến đến, bọn anh là học trưởng của em.” Trong đó có một nam sinh làn da ngăm đen lộ ra hàm trăng trắng bóng, nhiệt tình cầm lấy hành lý với thư thông báo trong tay Trang Vi, ý bảo Trang Vi đi theo anh ta.

Trường học cách nhà ga rất xa, Trang Vi tính sơ sơ thời gian, nếu không kẹt xe thì cũng phải mất gần một giờ, dọc theo đường đi, Trang Vi đều lẳng lặng nghe vị học trưởng có làn da ngăm đen kia giới thiệu sơ qua về tình hình trường học hiện tại, anh ta hình như rất thích cười, bên má lộ ra một cái núm đồng tiền rất rõ, hàm răng trắng sáng, chiếu thẳng vào mắt Trang Vi.

Lúc tới trường học đã là quá nửa buổi chiều, Trang Vi đứng ở trước cổng trường, lặng lặng nhìn học viên trường quân đội cầm súng đứng gác trước cổng, quân trang màu xanh bao bọc lấy dáng người mạnh mẽ của anh ta, toàn bộ trường học lộ ra một sự trang nghiêm khó có thể nói bằng lời.

Cái nhìn đầu tiên, Trang Vi đã thích hơi này, thích không khí ở đây, thích bộ quân trang nhìn có vẻ thần thánh không gì sánh bằng kia.

Đợi đến khi Trang Vi hoàn tất thủ tục nhập học, nhận hết đồng phục chăn màn, đã là chạng vạng tối. Cô là người đầu tiên vào ở ký túc xá, gian phòng trống không chỉ đơn độc hai chiếc giường tầng với bốn cái bàn, bốn tủ quần áo dựng ở hai bên tường, ngoài chút mùi ẩm mốc ra thì toàn bộ ký túc xá không nhiễm một hạt bụi.

Trang Vi nhanh chóng trải giường chiếu, thu dọn qua loa một ít hành lý, mang theo đồ rửa mặt đi xuống nhà tắm dưới lầu.

Vội vội vàng vàng tẩy rửa cơ thể, Trang Vi cảm thấy mình rốt cuộc cũng sống lại, mặc vào bộ thường phục quân đội thần thánh đi xuống căn tin ăn cơm, lại bị quản lý ký túc xá ngăn lại ở cửa.

“Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, ngày nghỉ không cần phải đi ăn ở căn tin, nhưng vẫn có quy định 18h ăn cơm, 19h kết thúc, mười phút nữa hãy đi.” Quản lý thoạt nhìn là người phụ nữ trung niên cực kỳ nghiêm túc, trên người là bộ quân phục hàng ngày khiến bà có vẻ rất mạnh mẽ cao lớn, một mặt giải thích với Trang Vi một mặt giơ tay chỉ chỉ đồng hồ.

Trang Vi gật gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó trở về ký túc xá, đợi đến đúng 18h mới từ ký túc xá xuống dưới, cầm âu cơm đã sớm cọ rửa sạch sẽ đi đến căn tin.

Khuôn viên rường xanh hóa rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn lại, đâu đâu cũng là màu xanh, trên đường chỉ có vài ba người, xem ra cũng là đi đến căn tin. Hễ nhìn thấy Trang Vi, tất cả không hẹn mà đều nhìn cô chăm chú, mãi đến lúc này, Trang Vi mới bất giác phát hiện, từ lúc cô vào trường đến nay, ngoại trừ viên quản lý kia cô không nhìn thấy một người nào có giới tính giống mình.

Loại tình huống này vẫn kéo dài đến tận lúc Trang Vi đi vào đại sảnh căn tin, hoặc đứng xếp hàng lấy cơm, hoặc ngồi xuống ăn, toàn bộ căn phòng gần một trăm người, không một tiếng động.

“Này, bạn học, cậu không thể…” Đằng sau có người chọc chọc kẻ đang đứng giữ cửa là Trang Vi, ý muốn bảo không thể đứng ở ngay giữa cửa như vậy, đến lúc Trang Vi quay đầu lại, đối phương lại bị hù dọa.

“Con gái?”

“Rất khó nhìn ra sao?” Trang Vi nhướn lông mày, mặt không chút biểu cảm nói.

Toàn bộ người trong phòng, bởi vì mẩu đối thoại của bọn họ mà cười phá lên.

Nữ giới trong ký túc xá, chỉ có hai người là Trang Vi với quản lý, sau khi tắt đèn, không kể đến âm thanh côn trùng thỉnh thoảng vang lên bên ngoài, thì toàn bộ xung quanh đều yên tĩnh, đại khái là do mệt mỏi quá mức, Trang Vi ngủ rất sâu, có cảm giác thoáng cái đã đến sáng, sau đó cô bị một loạt tiếng mở cửa rất nhỏ làm cho giật mình tỉnh giấc.

Trang Vi cảnh giác mở mắt ra, còn chưa kịp có phản ứng gì, bên tai đã vang lên một giọng nữ êm tai.

“Thật xin lỗi, mình đánh thức cậu à?”

Trang Vi nghiêng đầu, là một nữ sinh có vẻ mặt trầm tĩnh, ngũ quan đoan chính, lẳng lặng đứng cách cô không xa, trên lưng là chăn đệm vừa lĩnh, tay trái kéo hành lý, tay phải cầm một chùm chìa khóa, trên người là bộ quần áo thể thao màu trắng rộng rãi, che không được dáng người cao gầy rất đẹp của cô ấy.

“A, không có việc gì, mình đúng lúc cũng muốn tỉnh.” Trang Vi mỉm cười lắc đầu, giơ tay nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi phút.

“Mình cứ nghĩ mình sẽ là người đến ký túc xá sớm nhất, không ngờ lại bị cậu nhanh chân tới trước.” Nữ sinh nhe răng cười, nhìn qua số thứ tự các giường, đem chăn đệm đặt xuống, đối mặt với Trang Vi bắt đầu tự giới thiệu:

“Người tỉnh B, Tô Di, “Di” trong vui vẻ thoải mái.”

“Tỉnh Y, “Vi” trong hoa tường vi.” Trang Vi từ trên giường đứng dậy, đáp lại, lại nhìn tình trạng của Tô Di, thử đề nghị, “Cậu muốn rửa mặt một chút rồi xuống căn tin ăn hay là mình giúp cậu mang về?”