Chương 33: Ta Không Phải Người Như Vậy

- Vị này hiện tại đã là Công tử sao? Danh hiệu hình như là...

(Công tử: danh xưng dành cho lớp thiên tài đỉnh chóp nhất)

Bên trong đám chủ nhiệm lớp có người sắc mặt cổ quái lên tiếng.

- Chớ lên tiếng! Cái danh hiệu này... Không cho nói!

Khóe miệng hiệu trưởng co giật, vội vàng ngắt lời.

- Vâng vâng vâng!

Đám người đồng loạt cúi đầu, mím chặt môi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Mà các học sinh vừa ra ngoài nghe thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp nói như vậy, cũng hơi ngây ra, hình như nguyên nhân không phải là vì bọn hắn?

Thế thì không sao, hại bọn hắn hốt hoảng một hồi, hù chết mấy bảo bảo rồi.

Bọn hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng nhìn về phía màn hình giả lập.

- Cái đó là... Lục Trạch?

Tự Phương và Olli mới vừa vượt cửa thứ tư thất bại trợn mắt, không ngờ Lục Trạch lại xuất hiện trong màn hình. Đã vậy, đối thủ của hắn lại còn là một cô bé?

Đối thủ của bọn họ đều là chủng tộc ngoài hành tinh cường đại, đối thủ của tên kia thì chỉ là một cô bé?

Thật là đố kỵ mà!

- Cũng không biết Lục Trạch hiện tại là cửa thứ mấy nữa?

Olli có chút hiếu kỳ nhìn màn ảnh.



- Đại khái.. là cửa thứ tư nhỉ?

Tự Phương mở miệng nói:

- Dù sao thực lực Lục Trạch mạnh hơn chúng ta một chút, nói không chừng trước đó hắn đυ.ng phải đối thủ khó chơi, bị trễ nãi.

Olli khẽ gật đầu:

- Cửa này chỉ là một cô bé, chắc là có thể vượt qua, như vậy thì Lục Trạch chắc chắn vào được top 10.

Olli quan sát một chút, thấy bây giờ chỉ còn tám người đang đối chiến, mà đa phần đều đang giãy dụa ở cửa thứ tư.

Bọn họ không giống các lão sư, có tư liệu đối chiến, chỉ theo bản năng cho rằng đối thủ này có vẻ dễ đối phó.

Tự Phương gật đầu, đang định nói chuyện, con ngươi lại đột nhiên co rụt lại, hai tay nhịn không được ôm chặt miệng, suýt nữa là kêu lên.

Trên màn hình, chiến đấu đã bắt đầu, cô bé thoạt nhìn cực đáng yêu kia đạp một cước lấy đà, trên lôi đài kiên cố lập tức xuất hiện vết rách hình mạng nhện thật sâu.

Thân ảnh yêu kiều của cô bé hóa thành tàn ảnh, xuất hiện bên người Lục Trạch, nắm đấm nho nhỏ xé mở không khí, mang theo một tầng khí lãng màu trắng thật mỏng đánh tới Lục Trạch.

Mà Lục Trạch cũng lập tức phản ứng lại, toàn thân bùng lên bạch quang, nghiêng người tránh đi quyền phong, chân trái bỗng nhiên đạp xuống khiến lôi đài rách tả tơi, đùi phải hóa thành trường tiên mang theo tiếng xé gió quét về phía thân thể nho nhỏ kia.

Kiểu đối chiến này hù dọa đám người đang xem đối chiến.

Má ôi, thực lực này... Thật sự là võ giả cảnh giới sao?!

Luôn cảm thấy bọn hắn tu luyện không phải cùng một loại võ đạo? ! !

.....

Bên trong cảnh giả lập, sau lưng Lục Trạch ứa đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải bản thân mới vừa liên tục trải qua chiến đấu sinh tử, trực giác chiến đấu kinh người, thì đã chết ngay ở quyền thứ nhất rồi.



Nắm đấm của cô bé nhỏ nhắn xinh xắn trong mắt Lục Trạch như biến thành lợi trảo của cự thú Hồng Hoang, vô cùng kinh khủng.

Trong thân thể nho nhỏ ấy như chất chứa quái vật khủng bố, mỗi khi đưa tay nhấc chân đều bành trướng lực lượng, dọa người dị thường.

Sau một đòn, thân thể nhỏ bé của Nam Cung Tĩnh ngừng lại, con ngươi vốn dĩ vô thần đột nhiên hiện lên chút ánh sáng, trở nên linh động mấy phần.

- A nha ~! Vậy mà tránh thoát được nha!

Đôi môi bé xinh nhoẻn cười làm lộ hàm răng trắng noãn, hóa thành một nụ cười tán thưởng, nói:

- Vị tiểu ca này rất không tệ nha, để ta xem ngươi có thể tới mức độ nào.

Lục Trạch:...

Vẻ mặt Lục Trạch vô cùng nghi hoặc, hắn nhìn Nam Cung Tĩnh đột nhiên trở nên linh động, đây không phải là số liệu sao? Sao lại có thể nói chuyện?

- A ha ha, đây không phải là ta đâu, đây chỉ là một nhân cách nhỏ được phỏng tác từ linh hồn của ta thôi, tương tự như phân thân vậy.

Dường như Nam Cung Tĩnh đã nhận ra Lục Trạch đang nghi hoặc, bèn cười giải thích.

- Tới đi, chủ não chọn ta làm đối thủ của ngươi, chứng tỏ thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, chí ít là có chút tiềm lực, để ta xem xem thực lực của ngươi một chút nào.

Oanh!

Nam Cung Tĩnh không nói nhiều, thân thể nho nhỏ bộc phát bạch quang mãnh liệt, vọt thẳng tới chỗ Lục Trạch.

Ánh mắt Lục Trạch lạnh lùng, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh, nếu đã thua kém về lực lượng lẫn tốc độ, thì chỉ có thể liều mạng một phen.

Gần như là trong nháy mắt Nam Cung Tĩnh vọt tới, Lục Trạch nghiêng người như thể đã đoán được từ trước, né tránh công kích của nàng, đồng thời đánh ra một quyền nhằm vào eo của nàng.

- Ha ha, mặc dù hơi già chút, cảnh giới cũng hơi thấp chút, nhưng mà ý thức chiến đấu lại không tệ lắm nha.