Chương 34: Mặc Dù Gà Một Chút

Nam Cung Tĩnh vừa cười vừa vươn tay nhỏ ngăn trở công kích của Lục Trạch, thời điểm nàng muốn bắt lấy cánh tay của hắn để phản đòn, thì Lục Trạch đã sớm lui xa hơn mấy mét.

- Hơi... già chút?

Lục Trạch nghe vật, sắc mặt xanh mét:

- Ta mới mười tám tuổi được không?! Như một nụ hoa mới hé vậy, già chỗ nào hả!!

- Bây giờ ta mới mười hai tuổi a.

Nam Cung Tĩnh ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình, đắc ý nói tiếp:

- Ngươi lớn hơn ta sáu tuổi, là một phần ba đó nha! Còn không già nữa sao?

"..."

Khóe miệng Lục Trạch giật giật, cô bé này nói quá có lý, hắn không phản bác được.

Nam Cung Tĩnh nhìn vẻ mặt tức tối của Lục Trạch, phẩy tay cười nói:

- Không sao cả, kỳ thật đã rất không tệ rồi, mới ngũ phẩm lại có thể tránh thoát công kích tiện tay của ta, thì chính là thiên tài rồi.

- Công kích tiện tay?

Con ngươi Lục Trạch co rụt lại.

Ngay cả những người đang xem đấu trực tiếp cũng nhịn không được giật giật khóe miệng, công kích kiểu đó thì dù là cửu phẩm cũng chưa chắc đã đỡ được, vậy mà lại là tiện tay?

Mà bực nhất là, bọn hắn vốn cùng tuổi với Lục Trạch, như vậy không phải bọn hắn cũng hơi già một chút ư?

Má nó chứ!

Chỉ có đám người chủ nhiệm lớp mới hiểu rõ, Nam Cung Tĩnh không hề nói điêu, nàng thật sự chưa hề nghiêm túc.

- Có muốn nếm thử một quyền nghiêm túc của ta không?

Nam Cung Tĩnh tay trái chống nạnh, tay phải giơ ngón cái lên với Lục Trạch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt còn lộ ra nụ cười cởi mở.

Lục Trạch không hề mắng cái điệu bộ “ta là số một” kia của Nam Cung Tĩnh, ánh mắt hắn vô cùng ngưng trọng, hắn khẽ gật đầu:



- Để ta nếm thử đi.

Hắn muốn xem xem chênh lệch giữa mình và Nhân tộc thiên kiêu rốt cuộc là bao nhiêu!

- Hắc hắc ~ vậy liền nhìn cho kỹ nha!

Nam Cung Tĩnh cười hắc hắc, bày ra tư thế tung quyền:

- Nhất trọng bộc phát!

Quyền còn chưa được đánh ra, con ngươi Lục Trạch đã đột ngột rụt lại, lông tơ sau lưng dựng đứng, bắp thịt toàn thân căng cứng, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Loại cảm giác này, hắn quá quen thuộc.

Là cảm giác đối mặt với tử vong.

Oanh!

Nắm đấm nho nhỏ đánh ra, không chứa linh lực, chỉ dựa vào nhục thể, quyền kình xé mở không khí, bề mặt lôi đài bị quyền kình cuồng bạo cày thành một cái rãnh sâu.

Toàn bộ lôi đài đều vỡ tan!

Trốn không thoát!

Lục Trạch nhìn quyền kình cấp tốc tới gần mình, chỉ kịp cắn chặt răng bộc phát toàn lực, hai tay chắn trước ngực nhằm ngăn cản một đòn này.

Nhưng, đạo quyền kình ấy mới vừa tiếp xúc đến cánh tay của hắn, liền có một lực lượng cực kỳ kinh khủng tràn trong cơ thể hắn, hoàn toàn không thể phòng ngự nổi.

Tiếng xương nứt nhỏ vụn vang lên, thân thể Lục Trạch bắn lên cao, xẹt ngang không trung theo đường cong, sau đó rơi thẳng xuống cách nơi này mấy chục mét.

- A nha ~! Tiếp một quyền nghiêm túc của ta mà lại không chết, nói không chừng sau này ngươi sẽ có cơ hội gặp ta đó nha?

Thanh âm Nam Cung Tĩnh vang lên từ đằng xa.

Lục Trạch không còn hơi sức để đáp lại, xương cốt toàn thân đã đứt gãy, nội tạng vỡ vụn hơn phân nửa, chỉ có thể nằm trên mặt đất không ngừng thở dốc.

- Cửa này... tính là ngươi vượt qua nha.



Nam Cung Tĩnh đi tới bên cạnh Lục Trạch, ngồi xổm xuống dùng ngón tay nhỏ chọt chọt mặt hắn.

- Tiếp một quyền nghiêm túc của ta mà không chết, võ giả cảnh giới chẳng được mấy ai.

Lục Trạch bất đắc dĩ cười cười, khàn giọng mở miệng nói:

- Vẫn là yếu một chút.

Nam Cung Tĩnh nghe vậy, ngẩn người, sau đó cười nói:

- Đúng vậy, quả thực yếu một chút, chút thực lực ấy không làm được gì cho Nhân tộc ta đâu nhỉ?

- Làm cái gì cho Nhân tộc chứ?

Lục Trạch hơi sững sờ.

Cho tới giờ hắn chưa từng nghĩ về điều đó, đối với hắn mà nói, lý tưởng ấy quá xa vời.

Nhưng mà vũ trụ quá hỗn loạn, nhân vật giống như Nam Cung Tĩnh hẳn là muốn trở thành cường giả che chở cho Nhân tộc?

Không ngờ một cô bé mười hai tuổi lại có tư tưởng đó, thật sự là...

Mình thua hơi thảm.

- Được rồi, nhìn ngươi không thể tái chiến được nữa, mười tám tuổi vượt qua năm cửa, cũng tạm, không tính là quá kém. Ta đi trước, chắc là chờ lát nữa chủ não sẽ đưa ngươi ra.

Ngay khi Lục Trạch đang hơi ngẩn người, Nam Cung Tĩnh tiếp tục nói, sau đó thân thể nàng chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.

Mà Lục Trạch thì thấy hoa mắt, sau đó về lại hiện thực.

Nam Cung Tĩnh ư?

Lục Trạch luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Chẳng qua, tâm tình có phần kiêu căng vì tiến bộ quá nhanh đã bị nàng đánh vỡ, thật sự phải cảm ơn nàng rồi.

Hi vọng sau này có cơ hội đánh với bản thể nàng một trận!

Lục Trạch vừa cảm thán, vừa bước ra khỏi lối vào.