Chương 37: Cố Lên...

Sắc mặt Nhậm Triển thay đổi không ngừng, với niềm kiêu ngạo của hắn, mỗi lần gặp mặt đều phải cúi đầu chào quả thực còn khó chịu hơn cả việc để Lục Trạch ẵm trọn bình dược tề tu luyện cấp ba kia.

Nhưng hắn lại không dứt bỏ nổi bình dược tề tu luyện cấp ba đó, trong lúc nhất thời, hắn hơi do dự.

- Được rồi, không so thì thôi...

Lục Trạch thấy Nhậm Triển không nói lời nào, thì lắc đầu, mở miệng nói.

Dẫu sao hắn cũng không phải thứ ma quỷ gì, hắn vẫn cảm thấy mình là một người rất hiền lành, không muốn so thì không so thôi.

- Đợi chút! So, ta so!

Lục Trạch còn chưa nói hết, Nhậm Triển đã ngắt lời hắn.

Tâm Nhậm Triển dao động, hắn không tin Lục Trạch chỉ là một ngũ phẩm lại thật sự mạnh hơn hắn, nói không chừng đối thủ của Lục Trạch trùng hợp bị Lục Trạch khắc chế mà thôi.

Dược tề tu luyện cấp ba, vuột mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác.

Tiền tài động nhân tâm, nhưng cũng có thể khiến người ta đánh mất đi phán đoán cơ bản, Nhậm Triển chỉ đang hi vọng ở cái gọi là “biết đâu...” mà thôi.

Hiệu trưởng thấy Lục Trạch và Nhậm Triển đều đồng ý so tài, thì cười tủm tỉm mở miệng nói:

- Nếu đã nói vậy thì bắt đầu so tài đi.

Đã được hiệu trưởng đồng ý, đương nhiên chủ nhiệm lớp sẽ không phản đối, hai người tiến vào cảnh giả lập.

Học sinh bên ngoài xì xầm bàn tán.

- Ê, các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?

-... Còn phải nói sao?

-... Cũng đúng.

Những người cuối cùng bước ra khỏi cảnh giả lập ban nãy nghe đám bạn học thảo luận, đều hơi ngơ ngác, luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà bọn hắn không biết?



Có phải là bị người ta cô lập rồi?

Trong cảnh giả lập, Nhậm Triển nhếch miệng cười nói:

- Bạn học Lục Trạch, mặc dù ta là cửu phẩm, ngươi là ngũ phẩm, nhưng sư tử vồ thỏ vẫn sẽ dùng toàn lực, ta sẽ không nương tay.

Lục Trạch khẽ gật đầu, khích lệ nói:

- Thoải mái đi! Coi trọng ngươi!

Nhậm Triển nghe vậy, khóe miệng co giật: "..."

Sau đó, sắc mặt hắn âm trầm xuống:

- Thật sự nghĩ mình vượt qua được cửa thứ năm liền mạnh hơn ta rồi?

Nói xong, hai chân hắn đạp một cái, bước chân thay đổi thi triển một loại bộ pháp, thân hình chợt trái chợt phải nhanh chóng phóng về phía Lục Trạch.

Khi Nhậm Triển vọt tới trước người Lục Trạch, đột nhiên bước chân thay đổi, hắn xuất hiện ngay bên trái Lục Trạch, đồng thời khẽ quát một tiếng:

- Băng Sơn Quyền!

Ngay trong nháy mắt Nhậm Triển tung quyền, Lục Trạch vẫn luôn đứng yên bất động chậm rãi bước về sau một bước, đúng lúc né được quyền phong của Nhậm Triển, sau đó hơi nhấc tay trái lên, điểm vào trên cánh tay Nhậm Triển.

Ngay tức thì, cánh tay Nhậm Triển vô lực rủ xuống.

Sau đó, Lục Trạch tung quyền phải, mang theo âm thanh gió bão đánh thẳng vào ngực Nhậm Triển, lực lượng khổng lồ đánh bay Nhậm Triển lên không trung, xuay tròn ba vòng, mặt hướng xuống dưới ngã cái bịch lên trên mặt đất.

Sau đó, thân thể Nhậm Triển chậm rãi biến mất.

Mất mạng tại chỗ.

Đối mặt với Lục Trạch viên mãn cả quyền pháp cơ sở lẫn bộ pháp cơ sở, cái lối đánh lòe loẹt này không những không có chút tác dụng nào, ngược lại càng lộ ra sơ hở nhiều hơn.



Vốn dĩ có thể đánh được mấy hiệp, nhưng hiển nhiên là Nhậm Triển đã sử dụng loại võ kỹ mà bản thân không thuần thục, làm lộ sơ hở rất nhiều, ngay cả Lục Trạch nhìn cũng thấy xấu hổ dùm.

Hiệu trưởng vẫn luôn quan sát trận chiến khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng, ngoại trừ Chris ra, các lão sư khác đều tỏ vẻ tán thưởng:

- Thực lực của Lục Trạch thật sự không tệ, hi vọng hắn có thể tạo nên danh tiếng cho trường học chúng ta ở thực tập tốt nghiệp.

Mà các bạn học khác thì hai mặt nhìn nhau, mặc dù bọn hắn cảm thấy Lục Trạch hẳn là sẽ mạnh hơn Nhậm Triển một chút, nhưng không ngờ được lại là cục diện miểu sát thế này.

Vị trí thứ nhất vốn thuộc về Nhậm Triển, nay đã đổi chủ.

Nhậm Triển vừa bước ra khỏi cảnh giả lập, sắc mặt tái nhợt, hắn thậm chí hoàn toàn không kịp phản ứng công kích cuối cùng kia, ngay cả mình thua như thế nào hắn cũng không biết!

Hắn chỉ có thể cảm giác được thân thể đột nhiên đau đớn một hồi, vẫn luôn bay trên không trung, sau đó xoay tròn, rồi không biết gì nữa cả.

Lúc này, Lục Trạch cũng đi ra, nhìn Nhậm Triển vẻ mặt tái nhợt, mỉm cười nói:

- Ta thắng.

Nhậm Triển cứng đờ người, sau đó cắn răng, chậm rãi cúi mình vái chào Lục Trạch.

Lục Trạch cười hì hì nói:

- Được rồi, sau này không cần làm thế nữa, lần này là đủ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Nhậm Triển nghe vậy, mắt sáng lên, băng lãnh nhìn Lục Trạch:

- Võ giả nói được thì làm được, ta sẽ thực hiện lời hứa, thời điểm thực tập tốt nghiệp ta sẽ cố gắng vượt qua ngươi!

Lục Trạch giật mình, gật đầu, khích lệ nói:

- Vậy ngươi cố lên! Tốt lắm!

"..."

Tốt con mẹ nó chứ tốt!!