Chương 40: Tự Mình Xuống Bếp Nấu Cơm Cho Ca Ca

Lục Trạch lập tức bị dọa đến mức tim như muốn ngừng đập, hắn như thấy được ma quỷ đang mỉm cười phía sau Lục Ly. Là ảo giác ư?

Thanh âm dịu dàng của Lục Ly vang lên:

- Hình như ca ca rất có thiện cảm với Alice?

Lục Trạch khẽ gật đầu:

- Đó không phải là một cô gái rất không tệ sao? Tính cách hoạt bát sáng sủa, làm người lại khiêm tốn, dáng dấp cũng rất đẹp, còn biết nấu cơm...

Lục Trạch nói mỗi một câu, nụ cười trên mặt Lục Ly lại xán lạn hơn một chút, đến cuối cùng, nàng mở miệng nói:

- Đột nhiên có chút muốn làm cơm, đêm nay A Ly nấu cơm chúc mừng ca ca thu hoạch được hạng nhất nha.

Lục Trạch nghe vậy, biến sắc, sắc mặt xanh xám.

Trong ký ức của hắn, Lục Ly từng nấu cơm một lần, là vì Lục Văn cùng Phó Thư Nhã bận quá nên không có thời gian trở về nấu cơm, người hầu cũng đúng lúc có việc phải về nhà, thế là Lục Ly liền xung phong nhận việc nấu cơm.

Hắn hoàn toàn không nhớ nổi hương vị cụ thể là thế nào, chỉ biết khi hắn ăn được miếng đầu tiên, mắt liền tối sầm lại, lúc tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đã nằm trên giường không biết từ lúc nào, mà trời cũng đã sắp sáng.

Sau này hỏi lại Lục Ly, Lục Trạch mới biết, nàng nhìn thấy hắn bất tỉnh liền không dám ăn thức ăn mình tự làm, sau đó nàng cho hắn uống thuốc biến đổi gen xong rồi thả hắn lên trên giường.

Hương vị thế nào, đến nay hắn cũng không cách nào nhớ lại, nghĩ rằng đó là một cơ chế tự bảo vệ của cơ thể chăng?

- Khục, cho dù A Ly không biết làm cơm cũng rất đáng yêu, không, A Ly là đáng yêu nhất thiên hạ!

Lục Trạch vội vàng mở miệng nói.

Nói tóm lại, trước tiên ổn định lại vũ khí mang tính sát thương này rồi nói tiếp!



Cho dù không phải vì mình, cũng phải vì thân thể khỏe mạnh của cha mẹ mà ổn định nó!!

- Đi thôi, ca ca, trở về thôi.

Lục Ly mỉm cười, cũng không nói gì thêm, quay đầu rời đi.

Mà Trạm Phi Dương đứng cạnh bị bỏ quên thì ngây ngốc đứng trong gió.

Thân là một cao phú soái, hắn lại bị người ta bỏ lơ, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức không có?

...

Về đến nhà, Lục Ly trở lại phòng của mình không biết đi làm gì, mà Lục Trạch thấy lão cha cùng mẫu thân đại nhân vẫn chưa trở về, cũng không có chuyện gì làm, liền đến phòng tu luyện.

Hắn lấy ra dược tề cấp ba được hiệu trưởng cho. Dược tề này được đựng trong ống nghiệm thủy tinh dài mười cm, rộng hai hai cm, toàn thân u lam, lóe lên những chấm sáng nho nhỏ, thoạt nhìn cực kì mỹ lệ.

Lục Trạch nghĩ nghĩ, thả nó vào trong nhẫn không gian, chưa định sử dụng nó, dẫu sao hiệu quả của đoàn sáng tuyệt đối tốt hơn mấy thứ dược tề này nhiều.

Thậm chí, hắn còn không muốn để cho Lục Ly sử dụng, chờ đến khi hắn thực tập tốt nghiệp xong, hắn sẽ chia một phần đoàn sáng cho Lục Ly.

Lấy ra một đoàn sáng màu đỏ nhạt rồi nuốt vào, Lục Trạch bắt đầu tiếp tục rèn luyện cốt tủy.

Đau nhức kịch liệt từ trong xương tủy truyền đến, Lục Trạch cau mày nhưng thân thể vẫn bất động, sau một tiếng, năng lượng trong đoàn sáng bị tiêu hao sạch sẽ, mức độ rèn luyện lại hoàn thành một phần mười.

Lục Trạch mở mắt ra, trong mắt lóe lên ngân quang, hắn chậm rãi thở ra một hơi.

Cuối cùng, khóe miệng hắn co quắp, hốc mắt đỏ bừng, suýt nữa là khóc lên. Rốt cuộc hắn đã được trải nghiệm đau tận trong xương tủy là thế nào.

Nhưng vì mạnh lên, đây cũng là không có cách nào.



Hắn thở dài, nếu như có thể, hắn rất muốn giống cá ướp muối, nằm không vẫn có thể mạnh lên, chẳng qua so với có cố gắng đến cỡ nào cũng không có thu hoạch, thì thế này hắn đã rất hài lòng.

Hắn quay đầu nhìn sắc trời một chút, xa xa là ánh tà chiều nhuộm đẫm sắc trời thành màu cam sậm, thời gian đã hơn sáu giờ đồng hồ.

Lục Trạch đứng lên, như thường lệ đi tắm rửa một cái, sau đó liền đi xuống lầu.

Lục Văn đã trở về, đang ngồi trên ghế salon ở đại sảnh xem tin tức, Phó Thư Nhã thì đang bận rộn trong phòng bếp, còn Lục Ly chắc vẫn đang ở trong phòng?

Lục Trạch đi xuống, Lục Văn nghe tiếng chân liền ngẩng đầu nhìn Lục Trạch, ánh mắt mang theo kinh ngạc:

- Nghe A Ly nói, hôm nay con đứng nhất thi đấu hạt giống?

Lục Trạch hơi sững sờ, Lục Ly đã nói với cha rồi?

Hắn khẽ gật đầu, nhếch môi:

- Thế nào? Con của cha có giỏi hay không? Cha có vui hay không? Có ngoài ý muốn hay không?

Lục Văn cười hắc hắc, liếc về phía phòng bếp một chút, thấy bên kia không có động tĩnh gì, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười có mấy phần bỉ ổi, hắn vẫy tay với Lục Trạch.

Lục Trạch quay đầu nhìn phòng bếp một chút, đi tới:

- Sao vậy cha?

- Ta nói cho con biết, ta có không ít bạn bè, con gái của bọn họ cũng xấp xỉ tuổi con, dáng dấp phải nói là xinh đẹp như hoa, hay là ta giới thiệu cho con nhé?

Lục Văn khẽ cười nói.

Lục Trạch: "???"